Chương 29: (Vô Đề)

Đinh Ất về nhà, nghe cô kể lại chuyện, rồi cô dẫn anh đến xem căn hộ mới, anh liền khâm phục cô sát đất: Vợ à, em thật giỏi!

Cô thuê người sửa sang căn hộ thật hoành tráng, còn mua cả bộ nội thất mới. Khi đồ đạc được chuyển vào, người qua đường đều đứng lại xem, có người còn xin vào tận nhà tham quan, sờ lên dãy tủ lớn của cô với vẻ đầy ngưỡng mộ. Điều này khiến lòng hư vinh của cô được thỏa mãn vô cùng.

Lúc này cô mới hiểu, không trách người ta kết hôn đều phải bày vẽ hoành tráng, có khi còn vay tiền để tổ chức linh đình, hóa ra cảm giác được người khác ngưỡng mộ lại sướng như vậy, chỉ số hạnh phúc tăng vọt!

Trong khoảng thời gian đó, vừa mở mắt ra là cô đã nghĩ đến những chuyện này, thậm chí ngủ cũng mơ thấy việc lo liệu đám cưới, hoàn toàn mê mẩn không lối thoát.

Bảo bối có lẽ cũng là lần đầu tiên trong đời được người khác ngưỡng mộ về mặt vật chất, đương nhiên lòng hư vinh cũng bùng nổ. Hễ có ai nhắc đến căn hộ mới của anh, anh liền xung phong dẫn người ta đi tham quan, hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ và những lời tán dương của họ.

Đến mức cô phải lót thêm một tấm thảm nhựa lên trên thảm nhung, để tránh khách khứa giẫm bẩn.

Họ còn theo phong tục thịnh hành ở thành phố A thời bấy giờ, chụp một bộ ảnh cưới. Suốt một ngày trời, họ thay đủ loại trang phục cưới, tạo dáng theo mọi kiểu, tốn một khoản tiền không nhỏ.

Đây là việc mà bảo bối hứng thú nhất.

Lúc chụp anh đã rất đắm chìm, nhưng khi xem ảnh thì càng say mê hơn. Gần như cả tuần, ngoài lúc đi làm và làm thí nghiệm, thời gian còn lại anh đều dành để ngắm từng tấm ảnh một.

Cô cũng rất thích bộ ảnh cưới đó, bởi vì bảo bối dù có trang điểm hay không thì cũng không thay đổi nhiều, còn cô, sau khi trang điểm, nhan sắc lập tức tăng lên mấy bậc, hoàn toàn ngang ngửa với vẻ điển trai của anh. Nếu ai nhìn ảnh mà còn nói cô không xứng với anh thì chắc chắn là mắt có vấn đề rồi.

Ngay cả bảo bộ vốn vụng về trong ăn nói cũng nhìn ra điều đó, lần đầu tiên trong đời khen cô:

"Vợ à, em chụp ảnh đẹp quá!"

Cô vui lắm.

Nhưng anh lại buột miệng nói thêm:

"Đẹp hơn ngoài đời nhiều!"

Cô đ.ấ. m anh một cái:

"Anh không thể bớt nói một câu được à?"

Anh lại nói thêm: Nhưng đúng mà.

Cô lười đ.ấ. m anh thêm nữa, chẳng còn cách nào khác, cái tật này là bẩm sinh rồi, có đ.ấ. m bẹp anh đi thì hơi thở cuối cùng anh cũng sẽ thốt ra một câu phá hỏng bầu không khí.

Họ chọn mấy tấm ảnh cưới đẹp nhất, mua khung thật đẹp để lồng vào, treo lên tường nhà mới.

Ngày cưới diễn ra, đương nhiên là một ngày bận rộn đến mụ mị, chỉ biết chạy đôn chạy đáo lo liệu, chẳng kịp ghi nhớ chi tiết gì.

Sau đám cưới, tiễn vị khách cuối cùng xong, cả hai đã mệt rã rời, ngã lăn ra giường ngủ ngay.

Nhân dịp nghỉ phép cưới, hai vợ chồng trẻ lại về Mãn Gia Lĩnh tổ chức thêm một lễ cưới nữa.

Đám cưới ở Mãn Gia Lĩnh cũng rất náo nhiệt, cả thôn kéo đến, ngay cả các bô lão cũng có mặt. Giữa sân bày mấy chiếc bàn gỗ lớn, mọi người đến từ sáng sớm, bậc cao niên thì ngồi cạnh bàn, người ít tuổi hơn thì đứng xung quanh, trẻ con thì chạy nhảy khắp nơi, cười đùa rộn rã.

Mọi thứ đều suôn sẻ, chỉ có bộ lễ phục cưới là xảy ra chút rắc rối.

Khi cô mặc váy cưới trắng bước ra khỏi phòng, cả sân ồ lên một tiếng kinh ngạc, mặt mẹ chồng cô tái mét, mấy người phụ nữ trung niên vội đẩy cô vào phòng lại, líu ríu nói gì đó, cô chẳng hiểu gì, đành gọi bảo bối vào làm phiên dịch.

Mấy người phụ nữ nói:

"Ngày vui mà cô lại mặc đồ trắng à?"

Cô không hiểu:

"Thế phải mặc màu gì ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!