Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy anh đã không còn trên giường.
Ban đầu, cô nghĩ hôm nay chắc lại phải cùng anh lên núi thăm hỏi mấy vị trưởng bối, nhưng xem ra không cần nữa, vì mặt trời đã lên cao, nếu phải đi, anh đã đánh thức cô từ sớm rồi. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lần này không cần thăm hỏi nữa, hay là anh nghe cô nói hôm nay sẽ về nên bỏ mặc cô, một mình lên núi? Lẽ nào anh định để cô tự về một mình? Đây có phải là ý anh muốn chia tay với cô không?
Cô lục tìm trên giường nhưng không thấy cây thần khí đâu, đoán rằng anh có thể đã mang nó lên núi trả lại. Xem ra anh đã quyết định chia tay thật rồi. Cô thấy buồn, nhưng cũng không muốn nhượng bộ về chuyện thần khí.
Cô chỉ cảm thấy buồn cười, sau này nếu ai hỏi lý do chia tay, cô biết giải thích thế nào đây?
Cô nằm lì trên giường một lúc, bên ngoài mẹ anh gõ cửa, nói líu ríu gì đó, chắc là gọi cô dậy ăn sáng. Cô đành phải rời giường, đi ra bếp tìm nước rửa mặt, nhưng bất chợt nhìn thấy cái chậu sành mà tối qua cô đã dùng để rửa chân, giờ lại đặt trên bếp lò.
Cô nhận ra ngay cái chậu đó, vì mép chậu có một mẻ vỡ, còn một vết nứt kéo dài xuống tận đáy. Mỗi lần dùng nó rửa chân cô đều lo nó sẽ bị nứt ra.
Cô bước tới xem thử, thấy bên trong đựng đầy rau xanh, có vẻ là chuẩn bị để nấu. Cô suýt nôn ra. Xem ra, món dương xỉ núi mà cô ăn tối qua cũng được đựng trong cái chậu này.
Tuy tối qua cô chưa dùng chậu đó để rửa chân, nhưng lần trước cô đã từng dùng rồi, và không chắc trong thời gian qua, bố mẹ anh có dùng nó rửa chân hay không.
Cô chẳng còn tâm trạng nào để tìm nước rửa mặt nữa, vội vàng rời khỏi bếp, quay về phòng thu dọn đồ đạc.
Dọn xong, cô lại không biết tiếp theo nên làm gì. Cô không biết đường về, cũng không dám tự ra ngoài nhờ người dẫn đường. Ngôn ngữ bất đồng, có nói cũng chưa chắc người ta hiểu, hơn nữa cô cũng không biết ai có thể tin tưởng được.
Dù muốn về, cô vẫn phải chờ anh, nhưng đồ ăn hôm nay thì chắc chắn cô không thể nuốt nổi nữa.
Cô đợi một lúc lâu mới thấy anh quay về, tay cầm một cái túi vải, bước vào phòng. Nhìn thấy cô ngồi thẫn thờ bên giường, anh liền nhét cái túi vào tủ, rồi hỏi:
Em rửa mặt chưa?
Chưa.
Team Hạt Tiêu
Anh quay người đi ra ngoài, chắc là đi lấy nước rửa mặt cho cô.
Cô chạy đến mở tủ, nhìn thấy cái túi vải, thử sờ bên ngoài, cảm giác giống như có mấy quả gì đó bên trong. Cô tò mò mở ra, thấy ba quả dài, màu vàng lẫn xanh, một đầu hơi vàng, một đầu hơi xanh, phần giữa chuyển màu mượt mà từ vàng sang xanh.
Trên một đầu của quả còn có cuống, chỗ bị bẻ gãy có dính chất lỏng dính dính, như thể vừa mới được hái xuống.
Linh cảm của cô bùng nổ như một ngọn núi lửa, đây chắc chắn là quả phụ nữ trên cây đàn ông. Nếu không phải thứ đó, thì anh đâu cần giấu vào trong tủ như vậy?
Anh hái quả phụ nữ làm gì?
Chẳng lẽ định dùng nó để thay thế cô?
Cô nghe tiếng anh đang nói chuyện với mẹ ngoài kia, vừa nói vừa đi vào phòng. Cô vội vàng đặt túi vải về chỗ cũ, đóng cửa tủ lại, rồi chạy về giường ngồi.
Anh bưng một cái chậu sành bước vào.
Không phải cái chậu trong bếp dùng để đựng rau, mà là một cái khác, không bị nứt vỡ. Xem ra, nhà anh cũng có quy định riêng: chậu rửa mặt là rửa mặt, chậu rửa chân là rửa chân, chỉ có điều chậu rửa chân và chậu đựng rau lại là cùng một cái.
Cô không nhịn được hỏi:
"Em thấy trong bếp có cái chậu đựng rau, hình như là cái em rửa chân tối qua?"
Thì sao?
"Anh không thấy dùng chậu rửa chân để đựng rau là mất vệ sinh à?"
"Chân mang giày tất, có gì mà bẩn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!