Chương 18: (Vô Đề)

Mặc dù vẫn còn cơ hội đóng giả bạn gái của bác sĩ Mãn vào dịp quốc khánh và tết nguyên đán, nhưng Đinh Ất đã không còn mong chờ như lần đầu tiên nữa, thậm chí còn có chút hối hận vì đã đồng ý. Nghĩ đến quãng đường dài dằng dặc, cô cảm thấy chùn bước.

Nếu như lần đầu tiên cô chấp nhận giả làm bạn gái anh vẫn còn mang theo hy vọng

- hy vọng rằng giả có thể hóa thật

- thì lần này, cô đã biết rõ giữa mình và anh không có khả năng gì. Vậy mà cô vẫn đồng ý, ngay cả bản thân cũng không hiểu nổi vì sao.

Bây giờ cô chỉ mong trong thời gian này, anh có thể tìm được một cô bạn gái tốt nghiệp trường y, như vậy cô sẽ không cần phải theo anh về Mãn Gia Lĩnh nữa.

Nhưng khi nghĩ đến viễn cảnh nào đó trong tương lai, anh gọi điện đến và nói:

"Tôi tìm được bạn gái rồi, quốc khánh cô không cần theo tôi về nữa," cô lại cảm thấy vô cùng hụt hẫng.

Thời gian đó, cô rất sợ nhận điện thoại, sợ rằng anh sẽ gọi đến báo tin vui.

Nhưng đúng là càng sợ càng dễ gặp phải, anh thực sự đã gọi điện cho cô.

"Cô có muốn kỷ tử không? Nếu muốn, tôi mang qua cho cô."

"Ồ, anh nói hươu xạ á?" Cô ngờ vực hỏi.

"Anh định tặng tôi hươu xạ à?"

"Cô có muốn không? Muốn thì tôi mang qua."

Cô chưa từng nhìn thấy hươu xạ, nhưng từ chữ (hươu nhỏ) mà đoán thì chắc nó cũng tương tự như loài nai. Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh một con nai con đáng yêu, trên đầu mọc những cặp sừng nhỏ xinh.

Nhưng bác sĩ Mãn chẳng có chút lãng mạn nào, hai tay nắm chặt lấy cặp sừng, kéo lê con nai trên mặt đất để chen lên xe buýt.

Cô vội vàng từ chối:

"Không cần đâu, anh mang đến rồi tôi để đâu mà nuôi?"

"Không phải hươu sống, cô nuôi nó làm gì?"

"Ồ, là hươu c.h.ế. t hả? Anh lấy ở đâu ra vậy?"

Ba tôi săn được.

Lập tức trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh anh vác một cái đầu hươu c.h.ế. t lên xe buýt, cảnh tượng có phần kinh dị. Cô vội hỏi:

"Ba anh săn được? Khi nào?"

Năm ngoái.

Ngay lập tức, cô như ngửi thấy mùi hôi thối của xác động vật phân hủy, vội vàng từ chối:

"Tôi không thích động vật chết, hôi lắm."

"Không hôi đâu, đã được hong khô rồi."

Lần này, hình ảnh trong đầu cô đổi thành một con hươu khô cứng, bị phanh thây, ép dẹp lại, tứ chi căng rộng trên một thanh gỗ như một con diều khổng lồ. Anh chen chúc trên xe buýt, con diều hươu khổng lồ va vào những hành khách xung quanh, khiến họ la ó mắng chửi.

Cô dứt khoát từ chối:

"Không cần đâu, khô rồi cũng không ăn!"

Anh có vẻ rất thất vọng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!