Mấy người bạn mang theo máy ảnh trong buổi tiệc sinh nhật của cô đều đã rửa ảnh ra. Vẫn theo lệ cũ, ảnh nào có bao nhiêu nhà thì rửa bấy nhiêu bộ, mỗi nhà giữ một bộ. Nhưng ai cũng mặc nhiên coi bác sĩ Mãn là người nhà cô, chỉ rửa một bộ cho nhà họ Đinh, không ai rửa riêng cho bác sĩ Mãn.
Đinh Ất nghĩ bác sĩ Mãn chẳng qua chỉ diễn một vai trong buổi tiệc, chắc chắn sẽ không hứng thú với mấy tấm ảnh đó, nên cô cũng không rửa thêm phần nào cho anh.
Dạo ấy, mọi người liên tục gọi điện rủ nhau đến nhà ai đó lấy ảnh, có người còn mang ảnh đến tận nơi cho từng nhà. Khi trao đổi ảnh, họ lại cùng nhau ôn lại những khoảnh khắc vui vẻ trong bữa tiệc sinh nhật.
Cô phát hiện ra bạn bè đều rất quan tâm đến bác sĩ Mãn. Khi bàn về ảnh, họ chủ yếu nói về anh, khi nhắc lại bữa tiệc, cũng xoay quanh anh. Ai nấy đều tỏ vẻ ngưỡng mộ cô, cảm thấy cô tìm được một người bạn trai tài mạo song toàn.
Cô có chút chột dạ, nên luôn tìm cách hạ thấp bác sĩ Mãn, sợ mọi người có ấn tượng quá tốt về anh, tiếng tăm lên quá cao, sau này cô tuyên bố chia tay, ai nấy sẽ nghĩ rằng anh ta đá cô.
Nhưng cô phát hiện ra, bác sĩ Mãn thật sự chẳng có điểm gì để chê bai. Tài năng có thừa, diện mạo cũng không kém. Cô đành xoáy vào xuất thân của anh:
"Nhà anh ta ở nông thôn."
Nhưng các cô gái chẳng bận tâm:
"Nhà ở quê thì sao? Chỉ cần anh ta làm việc ở thành phố là được rồi."
"Nhưng dù sao cũng phải qua lại với gia đình anh ta chứ?"
"Thì sao? Hợp thì qua lại, không hợp thì thôi."
"Làm vậy sao được? Anh ta là người con hiếu thảo."
"Không sao, không sao, đàn ông hiếu thảo chỉ vì chưa lấy vợ thôi. Cưới vợ rồi, hỏi hắn mẹ là ai, hắn còn chẳng nhớ."
Có người còn nửa đùa nửa thật dọa cô:
"Bao giờ cậu định chia tay thì báo trước nhé, tớ nhận ngay."
Cô đành đổi hướng chê bai:
"Nhưng anh ta chẳng lãng mạn chút nào."
Cả nhóm không tin:
"Anh ta mà không lãng mạn? Cậu còn muốn lãng mạn đến mức nào nữa?"
"Anh ta lãng mạn chỗ nào?"
"Chỉ cần nhìn mặt anh ta thôi đã đủ lãng mạn rồi, chưa kể đến ánh mắt kia."
Ánh mắt nào?
"Ánh mắt lãng mạn khi nhìn cậu đó."
Cô không còn lời nào để nói, cuối cùng đành kể lại một số chuyện trong lần đến thăm Mãn Gia Lĩnh, nhấn mạnh vào những điểm bác sĩ Mãn không hiểu sự đời.
Nhưng bạn bè vẫn thấy không có gì to tát:
"Anh ấy đáng yêu thế còn gì!"
"Anh ấy còn cõng cậu nữa mà!"
"Chân chất thế này tốt chứ sao! Chẳng lẽ cậu thích mấy gã dẻo miệng?"
"Đừng có kén chọn quá, anh chàng ấy đã gần hoàn hảo rồi, hơn nữa là thành tượng sáp mất thôi."
Sức mạnh của dư luận thật đáng sợ. Chỉ qua một buổi trò chuyện, Đinh Ất bỗng cảm thấy bác sĩ Mãn cũng rất đáng yêu. Nếu chỉ một người khen, có thể là tâng bốc quá đà, nhưng nếu ai cũng khen thì chắc chắn không thể sai được. Chẳng phải người ta vẫn nói
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!