Vào ngày sinh nhật của Đinh Ất, bác sĩ Mãn đến đúng giờ như đã hẹn, mang theo món quà mà họ đã thống nhất từ trước. Anh ăn mặc cũng không quá quê mùa, mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, kiểu dáng giống áo của bố Đinh nhưng cấp độ kém hơn một chút.
Tuy nhiên, nhờ dáng người cao ráo, anh mặc rất gọn gàng và phong độ. Phía dưới là một chiếc quần dài màu đen có vẻ như mới tinh, đường ly sắc nét đến mức có thể cắt đậu hũ, dưới chân là một đôi giày da, ít nhất cũng còn mới đến tám phần.
Cô đặc biệt chú ý đến mái tóc của anh.
Vì hôm nay không đội mũ trắng nên tóc trông rất nổi bật. Rõ ràng là đã được chải chuốt, không còn rối bù như mọi khi, nhưng cũng không mềm mượt như lần anh tắm ở ao. Tóc ở trạng thái trung gian, các phần khác đều ngay ngắn, chỉ có một lọn tóc trên đỉnh đầu ngang bướng dựng đứng lên.
Bố mẹ Đinh đón tiếp bác sĩ Mãn như tiếp đãi khách quý, mẹ Đinh còn cười tít mắt nhìn ngắm anh từ trên xuống dưới, đồng thời hỏi thăm bố mẹ anh. Còn anh thì khá tự nhiên, gọi một tiếng Bác trai, bác gái.
Khi bố mẹ cô gọi anh là bác sĩ Mãn, anh còn biết tỏ vẻ khiêm tốn:
"Cứ gọi cháu là Tiểu Mãn đi ạ."
Đinh Ất thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như Tiểu Mãn này cũng không hoàn toàn là người từ trên núi xuống, ít nhiều cũng hiểu chút phép tắc khi con rể đến ra mắt bố mẹ vợ. Nhưng rất có thể đây là kết quả của sự huấn luyện từ cô bạn gái chính thống kia của anh, khiến cô có chút không vui.
Diễn biến tiếp theo có chút ngượng ngập. Tiểu Mãn không phải người nói nhiều, dù bố mẹ Đinh đều là những người hoạt bát, không ngừng gợi chuyện, nhưng cũng không thể moi được mấy lời từ miệng anh.
Hầu hết thời gian là bố mẹ Đinh thay phiên nhau trò chuyện sôi nổi, còn Tiểu Mãn chỉ là một khán giả trầm mặc, thậm chí còn không có phản ứng, làm nổi bật lên sự nhiệt tình của những khán giả khác như thể họ là những người được thuê để khuấy động không khí.
Anh cũng không có sở thích hay tài lẻ gì đáng kể, không biết chơi cờ, không biết đánh bài, xem tivi thì chẳng nắm bắt được xu hướng, xem bộ phim nào cũng không hiểu cốt truyện, những vấn đề đại sự quốc gia thì càng không biết gì. Thành ra, câu chuyện không thể kéo dài thêm.
May mắn thay, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn cơm, mọi hoạt động giải trí đều chấm dứt. Cả bốn người ngồi vào bàn ăn. Tiểu Mãn cầm bát cơm lên, hơi châm chọc:
"Cái bát cơm nhỏ thế này, còn không bằng nắm đ.ấ. m của tôi, phải xới bao nhiêu lần mới đủ ăn đây?"
Đinh Ất nghe xong đỏ bừng mặt, á khẩu không nói nên lời. Cô chỉ lo lắng Tiểu Mãn không chịu nói chuyện, lại không ngờ anh ta lại nói năng không suy nghĩ như vậy.
May mà mẹ Đinh có khiếu hài hước, lập tức nói đùa để giúp con gái giải vây:
"Không sao đâu, mẹ ngồi gần bếp, con ăn xong cứ đưa bát cho mẹ, mẹ muốn vận động một chút để giảm cân mà."
Không ngờ Tiểu Mãn lại buông một câu hờ hững:
"Đi có mấy bước thế này mà giảm được cân á?"
Mẹ Đinh vẫn vui vẻ đáp:
"Vậy con có cách nào giảm cân tốt hơn không?"
"Đi tìm bác sĩ thẩm mỹ cắt bỏ mỡ bụng là được."
Mẹ Đinh suýt bật cười thành tiếng, vội vàng khen ngợi:
"Tiểu Mãn hài hước quá! Nói chuyện thú vị thật đấy!"
Tư thế ăn của Tiểu Mãn cũng tạm được, không giống như lúc ăn mì phát ra đủ thứ âm thanh và động tác khoa trương, lần này có phần kiềm chế hơn. Nhưng chính vì không có âm thanh nên anh lại tận dụng động tác bù vào, khiến hành động có phần hơi lố.
Ba người nhà họ Đinh có thói quen ăn uống giống nhau: Xúc một thìa cơm đưa vào miệng, đặt bát xuống, nhai kỹ rồi nuốt, sau đó mới tiếp tục xúc miếng tiếp theo, thỉnh thoảng còn gắp thêm chút thức ăn, uống chút canh và trò chuyện một chút.
Nhưng Tiểu Mãn thì khác.
Anh cầm bát cơm lên thì không đặt xuống nữa. Đầu đũa hoạt động liên tục, mỗi lần đều vét sạch bát, từng đợt cơm trắng được đưa vào miệng như thể không nhét đầy miệng thì sẽ lãng phí năng lượng vậy.
Chỉ ba miếng là anh đã ăn hết một bát cơm, rồi ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào cái bát rỗng.
Đinh Ất vội vươn tay cứu viện, nhanh chóng nói trước mẹ:
"Đưa bát cho em, em đi xới cơm cho anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!