Đinh Ất giữ vững lập trường một thời gian, nhưng vẫn không thể quên được bác sĩ Mãn, nên lại bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để tìm cơ hội hiểu thêm về anh.
Cuối cùng, một ngày nọ, cô nghĩ ra một ý tưởng, vội vàng thực hiện ngay, trước tiên gọi điện cho anh:
"Bác sĩ Mãn, tôi là Đinh Ất, anh còn nhớ tôi không?"
Sao lại không nhớ?
Cô cảm thấy ngọt ngào trong lòng, nhưng anh lại nói tiếp:
"Tên cô lạ quá nên tôi nhớ ngay. Cô tìm tôi làm gì?"
Người ta thường nói, nghe lời phải nghe giọng điệu, đánh trống phải nghe âm vang. Từ câu nói này của anh, cô nghe ra được ý Cô phiền quá đấy, suýt chút nữa định dập điện thoại, nhưng lại sợ mình quá đa nghi, bèn cố nén bực bội mà nói:
"Muốn nhờ anh giúp một việc."
Cô bị bệnh à?
Không.
"Vậy có người nhà cô bị bệnh sao?"
Cô dở khóc dở cười:
"Đừng có trù tôi như vậy, sao anh cứ nghĩ ai cũng bị bệnh thế?"
"Không bệnh thì tìm tôi giúp gì?"
"Không bệnh thì không thể nhờ anh giúp sao?"
"Rốt cuộc là việc gì?"
"Không tiện nói qua điện thoại, chúng ta có thể hẹn gặp nhau để nói chuyện không?"
Tôi rất bận.
Cô đang chuẩn bị thực hiện phương án thứ hai
- chuồn luôn, thì anh lại nói thêm một câu:
"Trưa mai đi, vẫn là quán mì đối diện bệnh viện."
Cô ngẩn ra một lúc rồi mới nhận ra anh đồng ý gặp mình, lập tức nói:
"Mười hai giờ trưa mai được không?"
Được.
Ngày hôm sau, cô bỏ cả buổi học, tỉ mỉ trang điểm một phen, bắt taxi đến trước cổng bệnh viện của anh rồi đến quán mì đó. Lúc ấy còn thiếu mười phút nữa mới đến mười hai giờ.
Cô phát hiện quán mì chỉ có một ông chủ, từ thu tiền, nấu mì, lau bàn, nhóm lửa, tất cả đều do một người đàn ông trung niên đảm nhận. Có lẽ do ngày nào cũng ngửi mùi dầu mỡ, nên người ông ta hơi phát tướng, khuôn mặt bóng nhẫy vì dầu.
Cô nói với ông ta:
"Sư phụ, cho tôi hai bát mì bò."
Ông chủ liền liệt kê một loạt loại mì, dường như mì bò cũng chia thành
"năm mươi sáu dân tộc" vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!