Chương 11: (Vô Đề)

Không biết có phải vì đường từ phía sau núi ra trước núi khá bằng phẳng, hay vì đã ăn trưa no nê, hoặc do vừa tắm ở ao, cũng có thể là do cả ba lý do trên, tóm lại, tinh thần của bác sĩ Mãn có vẻ đặc biệt phấn chấn.

Anh cõng Đinh Ất trên lưng, bước đi nhàn nhã trên con đường núi, chẳng vội vàng chút nào.

Đinh Ất khâm phục nói:

"Anh khỏe thật đấy, cõng tôi mà chẳng thấy nặng gì sao?"

"Những thứ còn nặng hơn cả cô tôi cũng từng cõng rồi."

"Anh ra ngoài học từ sớm, sao còn phải cõng đồ?"

"Chính vì ra ngoài học nên mới phải cõng đồ."

"Vậy anh cõng cái gì?"

"Cõng củi, cõng khoai núi, cõng than củi, cõng rất nhiều thứ."

"Tại sao phải cõng mấy thứ đó?"

"Vì tôi không có tiền đóng học phí, nên phải cõng những thứ đó để đổi lấy học phí."

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh một đứa bé gầy gò, trên lưng là bó củi còn to hơn cả cơ thể. Cô dường như có thể nghe thấy tiếng xương cốt răng rắc vì bị đè nặng, cảm thấy nhói đau trong lòng.

Họng cô nghẹn lại một lúc lâu, rồi cố tỏ ra nhẹ nhàng hỏi:

"Hồi nhỏ anh học ở đâu?"

Bạch Gia Phạn.

Có xa đây không?

Vài chục dặm.

"Sao anh không học ở Mãn Gia Lĩnh?" Vừa hỏi xong, cô đã nhận ra mình vừa hỏi một câu ngớ ngẩn.

Quả nhiên, anh chẳng thèm trả lời.

Cô đành tự tìm cách gỡ rối:

"Mãn Gia Lĩnh không có trường trung học thì còn hiểu được, nhưng ngay cả trường tiểu học cũng không có sao?"

"Ai muốn đến đây làm giáo viên chứ?"

"Người trong thôn không thể tự tìm ai đó làm giáo viên sao?"

"Họ đều không biết chữ, sao mà làm giáo viên?"

"Vậy là từ tiểu học anh đã phải ra ngoài học?"

Ừm.

"Một mình anh đi xa như vậy để học, không sợ à?"

"Sợ gì chứ? Tôi lớn lên ở núi rừng, từng thấy sói, beo, hổ, báo. Tôi chẳng sợ gì cả, chỉ sợ không có tiền. Hơn nữa, chị tôi đưa tôi đến trường."

Đây là lần đầu tiên cô nghe anh nhắc đến có chị gái:

"Anh có chị sao? Tôi cứ tưởng anh là con một."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!