Du Dữu nằm hình chữ đại trên giường, hùng hồn chơi xấu.
Thương Am nắm đầu gối của cậu, cúi người xuống rồi chọn được chữ có ý riêng nào đó, cười hỏi lại Thổi?
Du Dữu: …
Thành công hiểu sai.
Không được, không thể thế được!
Không thể nhận thua bây giờ!
Du Dữu lấy dũng khí khắc phục sợ hãi rồi nghiêm túc gật đầu!
Được.
…
Không lâu sau.
"Chú, chú… em, em, em, em sai rồi!! Ha…"
…
Cuối cùng cũng trị được.
Tâm trạng Thương Am có chút phức tạp.
Khi làm việc đó, trong lòng hắn… tràn đầy cảm giác thắng lợi vui thích?
Cái này không đúng lắm.
Bởi vì quá hoài nghi nhân sinh nên Thương Am không làm nhiều, bỏ qua cho Du Dữu. Hắn ôm người đi tắm rửa.
Du Dữu ghé vào đầu vai hắn cười trộm, giơ chữ V trong lòng.
Tác chiến thành công!
Bắt nạt là chấp nhận hối lộ, ôm đi chính là đồng ý!
Đơn giản là cậu quá tâm cơ rồi!
Du Dữu triệt để vứt bỏ thiết lập học bá cảm thấy nhẹ nhõm, làm củi mục ở nhà ba ngày tiếp theo. Khi Thương Am không ở nhà thì cậu có thể ngồi cả ngày ở một chỗ không chuyển ổ.
Ghế sofa cũng lõm xuống một hình cái mông.
Với tình hình đó, 451 cũng bội phục sát đất.
Từ đầu là Thương Am ra chiêu trước, tương kế tựu kế không cho Du Dữu khỏi hẳn. Dùng sự dịu dàng quan tâm chăm sóc, hơn nữa còn lấy cớ để trừng phạt nhẹ cậu, không cho cậu tự ý chạm chân xuống đất.
Rõ ràng là Thương Am bắt đầu trước!
Rõ ràng là kế hắn nghĩ ra trước!
Nhưng phạt có giới hạn còn lười lại mãi mãi không có cực hạn.
Chung quy là Thương Am vẫn đi sai một nước cờ, bị Du Dữu thuận nước đẩy thuyền kết hợp thêm kế mê hoặc chủ tướng!
Du Dữu: Cậu ngậm miệng đi, cuộc sống hằng ngày tốt đẹp bị cậu giải thích thành thi đấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!