Thương Am cảm thấy Du Dữu dạo gần đây có chút mệt mỏi.
Nguyên nhân có kết luận này, đầu tiên là chuyện tìm bút.
Thứ hai, hôm sau khi Du Dữu ăn khuya xong phát hiện không thấy điện thoại.
Thương Am mở camera thấy vị trí ban đầu để sữa chua ngũ cốc trong tủ lạnh có di thể của điện thoại.
Thứ ba là khi Du Dữu vứt vỏ sữa chua, tiện tay ném luôn điện thoại đang cầm. Xong cảm thấy mất mặt, nên tỏ vẻ kinh ngạc hỏi:
"451! 451 sao cậu lại nhảy vào đó! Cậu đừng nghĩ quẩn mà!"
451 được dỗ dành một lúc lâu sau đó mới khỏi tự bế.
Chơi game cũng tốt, thích làm chuyện khác cũng tốt, nếu không biết hạn chế thì có thể dễ gây nghiện, khó mà dừng lại. Từ đó làm cho bản thân mệt mỏi.
Thương Am có chút bận tâm, biết rẳng chỉ khuyên nhủ bằng lời cũng vô dụng.
Cuối cùng làm như thế nào mới giúp Du Dữu nghỉ ngơi, thả lỏng. Đối với hắn đây là điểm mù kiến thức cần phải từ từ thăm dò.
Cho đến bây giờ hắn đã biết Du Dữu đối với việc tập thể dục, các trò chơi bóng, bơi lội, dạo phố đều không có hứng thú.
Thương Am vẫn tương đối thông minh.
Khi suy nghĩ không có kết quả, nghĩ đến bình thường 451 quen thuộc với Du Dữu nhất.
451 là hệ thống trung thực, cẩn thận nghiêm túc suy nghĩ: Cậu ấy mỗi ngày đều dùng 10 phút đồng hồ kiếm tiền, dự tính số liệu game.
Thương Am không hiểu, kiếm tiền cũng xem như nghỉ ngơi sao?
451: Còn liên tục xem fan hâm mộ thả rắm cầu vồng (lời tán thưởng của fan hâm hộ cho thần tượng, họ làm gì cũng đều rất tuyệt) . Thời điểm làm hai chuyện này, cậu ấy đặc biệt chú tâm, sẽ không làm chuyện khác. Ngay cả trà sữa cũng không uống.
Tôi cố tình theo dõi nhịp tim, sóng não lúc đó gần giống với thời điểm ngẩn người, trạng thái buông lỏng, mà tâm tình lại vui vẻ.
Thương Am đột nhiên lộ ra vài phần ngây thơ:
Thế tôi tặng em ấy lì xì, số tiền trong bao là ngẫu nhiên để em ấy đếm… có được không?
451: Không quá giống nhau. Bời vì ngài buộc cậu ấy tiêu tiền hàng tháng, Cho nên cậu ấy không có cảm giác thành tựu khi đếm tiền của ngài?
Thương Am lần nữa rơi vào trầm tư.
Suy nghĩ khó khăn đấy vẫn tiếp tục đến một buổi trưa nào đó khi Du Dữu kích động lúc đang chơi game nên giẫm phải đồ vật rồi trượt chân, kết quả là bị trẹo mắt cá chân.
Thương Am mời bác sĩ tư nhân đến nhà.
Là ông lão sáu mươi tuổi tóc đã hoa râm nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh. Ông họ Từ, lúc nào cũng mặc Đường trang cứ như bất kì khi nào cũng có thể xuyên về cổ đại.
May mắn là Du Dữu trước mặt ông lão phản ứng ôn hòa, điềm đạm, ngoại trừ hơi ngoan ngoãn hơn bình thường, nói chuyện nhỏ nhẻ thì cũng không biểu hiện bộ dạng sợ người lạ.
Từ lão xem qua không quá hai phút, liền nắm chân cậu rắc trật một cái, kèm theo tiếng kêu la kinh khủng của Du Dữu. Xử lý xong việc mắt cá chân bị tôn thương, bảo chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, xương không nứt không gãy nên không cần bó bột.
Du Dữu cả người đổ mồ hôi lạnh, nghĩ rằng đã kết thúc. Từ lão lại nhìn cậu đưa ra kết luận.
"Cơ thể thiếu canxi, yếu ớt. Cần ra ngoài phơi nắng, hít thở không khí trong lành, hấp thu ánh nắng, tốt nhất là vào buổi sáng. Du Dữu lại lần thứ hai đổ mồi hôi lạnh, phản khán yếu ớt:"Chân bị thương, đi ra ngoài không tiện…
"Từ lão vung tay lên cười lớn:"Có gì khó khăn! Đẩy xe lăn đi cũng được!
"Khẩu âm cũng lệch. Trước mặt ông lão, Du Dữu không dám bướng bỉnh. Đợi ông đi cố gắng tranh thủ lợi ích cho bản thân:"Em cố gắng mỗi ngày đến phơi nắng bên cửa sổ sát đất kia. Chú, ngài cứ làm việc bình thường không cần để ý em đâu, cũng không cần mua xe lăn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!