.................
Ôn Dư Nhiễm nhìn dáng vẻ mệt mỏi của tiểu cô nương, cũng không biết khung cảnh tối hôm qua là như thế nào.
Nhưng dù sao thì vẫn có chút đau lòng.
Trong lòng đau, những suy nghĩ thắc khó hiểu đều gạt sang một bên.
"Em... không sao chứ?" Ôn Dư Nhiễm dời tầm mắt sang chỗ khác, nhẹ giọng hỏi.
"Vâng, vẫn còn ổn, chỉ là hơi mệt thôi." Tiểu cô nương cúi thấp đầu đáp.
Nghe được những lời này, Ôn Dư Nhiễm càng cảm thấy áy náy, trong lòng mềm nhũn đến rối mù.
"Bữa sáng em muốn ăn gì?" Giọng của Ôn Dư Nhiễm dịu đi vài phần.
Không ăn. Tiểu cô nương lắc đầu.
Tại sao?
"Ngày hôm qua đã ăn no căng bụng, không muốn ăn sáng." Tiểu cô nương nhỏ giọng đáp.
Ôn Dư Nhiễm khẽ nhíu mày.
Sinh viên đại học không ăn sáng là chuyện bình thường, nàng lại không phải là ba mẹ của tiểu cô nương, nên cũng không cần phải can thiệp vào thói quen sinh hoạt của người khác.
Nhưng mà......
Tay chân của tiểu cô nương rất lạnh, đoán chừng cơ thể rất yếu, nếu thói quen sinh hoạt không lành mạnh khiến cơ thể bị bệnh thì làm sao?
Hiện tại nàng và tiểu cô nương xem như cũng đã xác lập mối quan hệ, cho nên can thiệp một chút cũng không sao đi.
"Buổi sáng nhất định phải ăn một chút gì đó, trong nhà có bánh mì và lò nướng, nếu không muốn ăn cái khác, có thể nói với tôi, không thể bỏ bữa sáng..." Ôn Dư Nhiễm nói.
Tiểu cô nương đột nhiên ngẩng đầu:
"Ôn tổng vẫn luôn quan tâm em sao?"
Vẻ mặt của Ôn Dư Nhiễm căng thẳng một chút.
Không biết trả lời thế nào.
Chỉ thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt tái nhợt của tiểu cô nương, đôi mắt cong cong.
Má lúm đồng tiền ngọt ngào.
Ôn Dư Nhiễm bị nụ cười này làm cho phân tâm, nàng cố gắng hết sức để kiềm chế ảo tưởng về đêm hôm qua, cũng không còn truy vấn bắt tiểu cô nương ăn sáng nữa.
Không khí trong phòng ngủ ngưng trệ.
Sự im lặng bắt đầu lan tràn.
"Đúng rồi, sợi dây chuyền lúc trước tôi muốn tặng em, thời điểm ăn cơm lần trước quên đưa cho em."
Ôn Dư Nhiễm phá vỡ sự im lặng, thay đổi chủ đề.
Nói xong, Ôn Dư Nhiễm xoay người cầm lấy sợi dây chuyền mang lại.
Lúc này đây, Ôn Dư Nhiễm không nói gì với tiểu cô nương, rất tự nhiên đi đến bên giường, chính tay nàng mang lên cổ cho tiểu cô nương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!