............
Giọng nói của tiểu cô nương rất lơ lửng, như từ một không gian khác truyền đến, giọng nói mờ ảo chậm rãi đến gần màng nhĩ, tiến gần đến một khoảng cách nguy hiểm.
Ôn Dư Nhiễm không thể lui.
Giọng nói dường như là hư ảo, âm thanh và ý nghĩa của câu nói đi qua trong đầu, dường như để lại một thứ gì đó, và dường như cũng không có gì lưu lại.
Nhưng cảm xúc trên môi rất chân thật.
Cảm giác mát lạnh, mềm mại, giống như bánh gạo nếp thơm ngọt.
Vòng đu quay đã lên đến đỉnh.
Ôn Dư Nhiễm yên lặng ngồi vững vàng, không hề nhắm mắt hay né tránh, chỉ ngồi một chỗ ở đó. Trong chốc lát, Ôn Dư Nhiễm thậm chí hoàn toàn không cảm nhận được nhịp tim và hô hấp, giống như từng bộ phận trên cơ thể đều mất đi chức năng, hoàn toàn không làm được một phản ứng chuẩn xác.
Bộ phận duy nhất trên cơ thể vừa mới có phản ứng là tim.
"Phanh, phanh, phanh......"
Nhịp tim đập dồn dập, đột nhiên trở nên vô cùng vang dội, giống như tiếng trống sấm dữ dội, áp đảo tất cả âm thanh phủ qua màng nhĩ.
Ôn Dư Nhiễm cứng đờ tại chỗ, trong tầm mắt có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng lông mi của tiểu cô nương, quá gần, gần đến mức hơi thở của tiểu cô nương bao trùm toàn bộ tri giác.
Nàng khó có thể diễn tả được loại hơi thở của tiểu cô nương, pha trộn giữa lạnh lẽo và mềm ấm, trong sáng cùng sắc bén, giống như là...
Giống cái gì?
Trước khi Ôn Dư Nhiễm tìm được một từ thích hợp, thì đôi môi đã bị cạy ra.
Có một đầu lưỡi linh hoạt dò xét tiến vào, giống như một con rắn lạnh lẽo triền miên xâm nhập khoang miệng, lột bỏ lớp da thuần khiết của nó, mang theo mười phần tính công kích.
Hơi thở lạnh lẽo đến gần tiến vào sâu trong khoang miệng, khiến nàng cả kinh run run một cái.
Ôn Dư Nhiễm lúc này mới chợt tỉnh táo, ý thức được mình đang ở trong tình huống nào.
Nàng bị tiểu cô nương hôn.
Mà tiểu cô nương đang nắm giữ quyền chủ động.
Trong hai điều ở trên, điều thứ nhất vẫn có thể chấp nhận được, còn điều thứ hai thì rất kỳ cục khiến nàng không thoải mái.
Ôn Dư Nhiễm cố gắng cứu vãn một chút mặt mũi, nhưng đã quá muộn, tiểu cô nương đã nắm giữ toàn bộ tiết tấu.
Nàng dùng tay chống lên vai của tiểu cô nương, cố gắng thoát khỏi nụ hôn bị động này, nhưng cơ thể của tiểu cô nương giống như một pho tượng đang áp ở trước người nàng, cho dù có làm thế nào cũng không thể đẩy ra.
Nhiệt độ lạnh lẽo vẫn không ngừng đẩy vào sâu bên trong, Ôn Dư Nhiễm chậm rãi thích ứng với nhiệt độ này, đầu lưỡi mềm mại dây dưa ở bên nhau, nhẹ nhàng kéo người ta sa vào mê đắm.
Suy cho cùng...... cũng không tính là khó chịu.
Cuối cùng, tất cả suy nghĩ trong lòng đều chìm trong tiếng tim đập, Ôn Dư Nhiễm chậm rãi thả lỏng ngón tay ra............
Vòng đu quay từng chút một quay trở lại điểm xuất phát, tiếng ồn ào của đám đông dần dần đến gần.
Rời môi.
Tiểu cô nương lui ra, vững vàng ngồi lại vào vị trí của mình, cúi thấp đầu, giống như không có chuyện gì phát sinh.
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhưng nàng rất nhanh chóng đè nén sự trống trải này xuống, mím chặt môi, lạnh mặt ngồi thẳng lưng lại, sau đó cố gắng ổn định lại tâm tư, sửa lại cổ áo cùng với mái tóc xoăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!