Chương 8: (Vô Đề)

"Máy ghi âm? Chẳng lẽ … chẳng lẽ sự thật về vụ việc năm đó lại nằm trong đó sao?" Đằng Phi mở to mắt.

"Chẳng lẽ cháu trai của ông lão đã c.h.ế. t ở... nhà Triệu Hi?" Anh Quảng đoán vậy.

"Chúng ta lại đến nhà Triệu Hi đi. Bà hàng xóm kia nhất định biết chuyện đó!" Tôi đề nghị.

Khi chúng tôi tới nơi thì trời đã tối, nhà của Triệu Hi chỉ có một bà lão là hàng xóm. Chúng tôi nghe nói rằng các con của bà đều đang làm việc ở những nơi khác, lần này chúng tôi không vòng vo nữa mà hỏi thẳng về những gì đã xảy ra cách đây mười năm.

"Mười năm rồi, lâu quá rồi, già không nhớ nữa, không nhớ nữa!" Bà lão đáp lời, chuẩn bị nấu bữa tối.

Bà ơi, xin bà!

Lương Hạo nắm lấy cánh tay của bà lão.

"Cậu đang làm gì thế?"

"Chuyện này rất quan trọng với chúng cháu, xin bà đấy!" Đằng Phi nắm lấy cánh tay còn lại của bà lão.

"Thôi được rồi, sau khi già kể xong, các cậu tốt nhất đừng góp vui đấy, chuyện này quái ác lắm!"

"Khoảng mười năm trước, Tiểu Hi ở nhà bên kia đường chết, đứa trẻ đó chỉ mới 22 tuổi. Tôi nghe nói trước đó nó không có dấu hiệu gì, rồi đột nhiên qua đời."

"Khoảng hai tháng sau, lúc già đang ngồi ở ngôi nhà bên kia đường an ủi thì một thanh niên đến, cậu ta nói mình là bạn của Tiểu Hi và muốn lấy đi một trong những di vật của nó."

Di vật đương nhiên là máy ghi âm.

"Mẹ Tiểu Hi đồng ý và định đưa cậu ta đi tìm, nhưng sau đó có một thanh niên khác đến tìm, mẹ Tiểu Hi nổi điên đuổi cổ người ta đi."

"Có người khác nữa cũng đến đó à?"

Tôi không thể không đoán ra danh tính của người này.

"Đúng, sau đó không ai trong số họ quay trở lại, nhưng già nghe những người khác trong khu nói rằng cả hai đều đã chết!"

Bà lão nói, vẻ mặt thay đổi.

"Người này c.h.ế. t như thế nào?" Anh Quảng hỏi.

"Nghe nói là c.h.ế. t vì tông đầu vào lề đường. Ai lại vô cớ tông đầu vào lề đường chứ? Mà hai người lại cùng nhau làm thế, chuyện này quá quái ác đi. Nghĩ đến cách Tiểu Hi chết, già lại càng thấy kỳ lạ hơn nhưng may mắn là sau đó không có chuyện gì xảy ra nữa."

Bà lão thở dài.

Thấy rằng không thể moi thêm thông tin từ bà lão nữa, chúng tôi rời khỏi nhà và đi xuống cầu thang.

"Khoan đã, các cậu có nghĩ máy ghi âm vẫn còn ở nhà Triệu Hi không?" Khi đi xuống cầu thang, tôi đột nhiên nghĩ đến điều này.

"Đã lâu quá rồi, chắc khả năng không cao đâu."

Đằng Phi lắc đầu.

"Phòng ốc của người này được mẹ mình dọn dẹp rất sạch sẽ vậy nên đồ đạc chắc chắn sẽ không bị vứt lung tung. Mặc dù không có ai sống ở đó trong ba năm, nhưng bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra mà." Tôi nói rồi bước lên lầu.

Có lý đó!

Lương Hạo cũng lập tức đi theo.

Không hiểu sao, lúc tôi sắp đẩy cửa nhà Triệu Hi ra, tôi đột nhiên có một cảm giác không lành.

"Lương Hạo, không ấy cậu đợi ở ngoài cửa đi?" Tôi quay người lại nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!