"Đừng quên rằng cậu đang có nguy cơ bị lệ quỷ lấy mạng đó, tớ thắc mắc, so với bộ dạng nhút nhát lúc đầu gặp cậu thì giờ sao cậu lại can đảm thế."
Đằng Phi vỗ vai Lương Hạo.
"Tớ của lần đầu mà cậu gặp vốn không hề nhút nhát, chỉ là có chút tự mình xem thường bản thân thôi." Lương Hạo nói với giọng điệu có chút tự giễu.
Thấy dáng vẻ của cậu ấy như vậy, chúng tôi không hỏi thêm gì nữa mà bàn bạc về kế hoạch tiếp theo.
Số điện thoại trong danh bạ không thể gọi được nữa, nhưng trên phong bì có ghi rõ danh tính cùng địa chỉ người gửi, hôm nay trời cũng đã tối rồi, chúng tôi phải đợi đến sáng ngày mai mới có thể tiếp tục hành động.
Vấn đề cấp bách nhất hiện tại chính là Lương Hạo, cậu ấy đã bị hô cắt rồi, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Chúng tôi đều nhất trí rằng trước khi Lương Hạo chết, cậu ấy sẽ trùng lặp lại một cảnh tượng nhất định nào đó trong trải nghiệm của mình ở nhà Triệu Hi.
"Không phải bất kỳ khung cảnh nào cả, chỉ có một khung cảnh khói mịt mù trong phòng ngủ thôi, chỉ trong giai đoạn đó thì cậu ấy mới không có được khăn ướt, khác biệt nhất so với những giai đoạn khác."
Anh Quảng nói một cách kiên quyết.
"Có vẻ như chúng ta phải chú ý đến việc hỏa hoạn rồi!" Lương Hạo cười nói, trên mặt không hề có chút hoảng sợ nào.
"Quái lạ, lịch sự cuộc gọi với người nhà Triệu Hi trên điện thoại tớ biến mất rồi." Sau khi trở về ký túc xá, Đằng Phi đột nhiên lên tiếng.
Biến mất?
Chúng tôi vội vã đi tới và nhập lại số điện thoại nhà của Triệu Hi, quả nhiên không có lịch sử cuộc gọi nào cả.
"Nói cách khác, người nói chuyện điện thoại với cậu trước đó có thể không thực sự tồn tại. Giống như mọi thứ chúng ta trải qua ở nhà Triệu Hi vậy, rất có thể chỉ là ảo giác. Tớ nhớ rằng trong video giám sát lần đó, Xuyên Tử chỉ đứng ở hành lang một lúc, không xuất hiện"đoàn phimnào cả.
Tôi phân tích.
Vậy thì,ma
"thực chất chỉ là một loại năng lượng có thể gây ra ảo giác cho con người, thậm chí chúng có thể có một số ý thức". Anh Quảng nói.
"Vậy đột tử thì sao? Loại năng lượng này mạnh đến mức có thể khống chế thân thể của lão Dịch và Xuyên Tử, khiến bọn họ đột ngột c.h.ế. t đi sao?" Đằng Phi hỏi với vẻ khó hiểu.
Chắc, có lẽ thế!
Tôi lắc đầu ra hiệu rằng tôi không biết.
"Thật ra còn một vấn đề nữa. Nếu thực sự là người nhảy từ tòa nhà xuống rồi quay lại đòi mạng sáu người kia, vậy tại sao người đó vẫn tiếp tục gây rắc chứ? Và tại sao người đó lại hại người theo cùng cách đã g.i.ế. c sáu người kia?"
Anh Quảng liếc nhìn Lương Hạo rồi nói.
"Tớ biết rồi, nhất định là người đó muốn sự thật được mọi người biết đến. Cho nên, cho dù người đó g.i.ế. c sáu người kia rồi thì vẫn không chịu từ bỏ. Điều này cũng giải thích tại sao người này lại nhắc nhở chúng ta lúc ở nhà Triệu Hi."
Tôi đột nhiên nhận ra.
"Loại người này thật kinh tởm, chỉ vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà g.i.ế. c c.h.ế. t hết người này đến người khác."
Đằng Phi tức giận nói.
"Người cũng đã c.h.ế. t rồi, cậu còn biết được tính cách của họ sao?" Anh Quảng nhún vai đáp.
Chúng tôi bắt đầu thay phiên nhau trực vào giữa đêm và kiểm tra chặt chẽ các nguồn gây cháy bên trong ký túc xá.
Đêm đó không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau, ngoại trừ Đằng Phi thì ba người còn lại đều sở hữu đôi mắt gấu trúc.
Đầu tiên chúng tôi đến địa chỉ ghi trên phong bì đầu tiên, thấy rằng tên đó có vẻ như là tên của một cô gái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!