Chương 3: (Vô Đề)

Đằng Phi lắc đầu.

Bữa trưa được lão Vương mang về, trọ cùng phòng ký túc xá với anh Quảng và những người khác.

Sau bữa trưa, tôi theo cậu ấy đến phòng bên cạnh.

"Mà sao các cậu lại tin lời của chúng tôi nói quá vậy, chuyện này ngay cả bản thân tôi còn thấy vô lý cực kỳ nữa ấy!"

Tôi nghi ngờ hỏi.

"Thành thật mà nói, khi lão Dịch chết, chúng tôi ngồi sau lưng cậu ấy. Biểu cảm trên khuôn mặt cậu ở thời điểm đó chắc chắn không phải là thứ mà con người có thể tạo ra được."

Anh Quảng trả lời đầu tiên.

Biểu cảm?

"Khuôn mặt của cậu ấy lúc đó vặn vẹo biết mấy và khi nhìn từ góc độ ở bên cạnh qua lại còn đặc biệt rõ ràng hơn. Có lẽ lúc đó mấy cậu bận rộn ngăn cản xung đột nên không nhận ra." Lão Vương nghiêm túc lên tiếng, ngay cả một người đàn ông cao hơn 1m9 nặng hơn trăm cân như cậu ấy cũng bị dọa sợ.

Hôm đó chúng tôi quyết định, Cường Tử và tôi sẽ chăm sóc Xuyên Tử vào ban ngày, và nửa ca đầu buổi tối cũng sẽ do tôi trực, anh Quảng sẽ đến thay ca vào nửa đêm còn lại.

Lòng chúng tôi hồi hộp suốt cả một ngày, chẳng có chuyện gì xảy ra, ban đêm cũng không xảy ra gì bất thường. Chúng tôi cố gắng duy trì trong hai ngày, trong thời gian đó chúng tôi đã tìm kiếm rất nhiều thông tin nhưng vẫn không thể tìm thấy bất kỳ trường hợp tương tự nào, cũng không tìm được đoàn phim có liên quan.

Tuy nhiên, có một điều khiến chúng ta nghi ngờ về sự việc Xuyên Tử chạm trán với đoàn phim ma.

Đằng Phi đã hack vào camera giám sát của trường và đoạn ghi hình cho thấy Xuyên Tử không chạm trán bất cứ thứ gì ở hành lang, cũng không nói chuyện hay làm bất cứ điều gì, cậu ấy chỉ đứng trơ ở hành lang trong một lúc.

Chúng tôi ngay lập tức hỏi Xuyên Tử chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm đó, nhưng cậu ấy khăng khăng rằng bản thân chắc chắn đã nhìn thấy đoàn phim và thậm chí còn mô tả ngoại hình của hai người trong số họ, quả thật giống với dáng vẻ trong trí nhớ của tôi.

Vì thế đoàn phim ma càng trở nên kỳ quái hơn trong mắt chúng tôi.

Ca nửa đêm còn lại vào ngày thứ ba, đến lượt tôi trực.

Thành thật mà nói, ai cũng nói ca nửa đêm còn lại là thời gian mà chó cũng phải ngủ, nhưng tôi không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Đêm đó trời mưa rất to, bên ngoài liên tục có sấm sét, càng như vậy thì tôi càng thấy bồn chồn.

Tôi có thể cảm nhận được Cường Tử cũng không ngủ, nhưng Xuyên Tử lại không có động tĩnh gì cả.

Một tia sáng lóe lên, tôi đột nhiên nhận ra Xuyên Tử đã ngồi dậy.

"Xuyên Tử, cậu bị sao vậy?" Tôi lập tức hỏi, Cường Tử cũng lập tức ngồi bật dậy nhìn về phía cậu ấy.

Xuyên Tử không trả lời tôi mà trèo xuống thang để xuống giường.

"Giữ chặt cậu ấy lại!" Cường Tử hét lớn, lập tức ở trên giường túm lấy cánh tay của cậu ấy lôi lên.

Tôi cầm sợi dây thừng đã chuẩn bị từ trước, nhanh chóng trèo lên giường trói Xuyên Tử vào giường.

Có lẽ vì tiếng động quá lớn nên những người ở phòng bên cạnh đã sang gõ cửa.

Mọi người cùng nhau hợp tác để khống chế Xuyên Tử.

Dưới ánh sáng của điện thoại di động, tôi hiểu được ý của lão Vương khi nói khuôn mặt vặn vẹo. Xuyên Tử nghiến chặt răng, cằm nhô ra gần bốn mươi lăm độ, hốc mắt trũng sâu, trong mắt lóe lên vẻ hung dữ, cậu ấy hoàn toàn mất trí, chỉ cố gắng chống trả, vật vã.

May mắn thay, chúng tôi đã nhét một chiếc khăn vào miệng cậu ấy, nếu không tiếng gầm của cậu ấy có thể gây ra không ít rắc rối.

"Đây không phải là giải pháp, hãy đánh ngất cậu ấy đi!" Anh Quảng nói.

Tôi nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Xuyên Tử, đang định ra tay thì không ngờ Xuyên Tử tự mình ngất đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!