Chương 2: (Vô Đề)

Ông chú gác cửa lắc đầu bảo rằng không thấy ai lạ ra vào khu này cả.

Tôi quay lại lớp học trong tâm trạng thất vọng, giảng viên vật lý có vẻ hơi không hài lòng với thái độ vội vã chạy ra khỏi lớp của tôi trước đó, hình như chỉ trích tôi vài câu, tôi rối rắm, trả lời hời hợt vài câu rồi trở về chỗ ngồi của mình.

Họ đã đi rồi sao?

Xuyên Tử thì thầm hỏi.

Tôi gật đầu và hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì.

"Vừa rồi khi tớ đi lên lầu, đột nhiên có người tới vỗ vai, nói muốn nhờ tớ giúp một việc. Tớ quay đầu lại, phát hiện có mấy người mặc quần áo ở xã hội cũ, chính là đoàn làm phim mà cậu nhắc đến." Xuyên Tử kinh ngạc nói.

"Chuyện gì xảy ra tiếp theo?"

Cường Tử hỏi tiếp.

"Sau đó, người đó hỏi tớ có thể làm diễn viên quần chúng tạm thời giúp họ không, tớ nghĩ cũng chẳng nghĩ, chạy thẳng lên lầu, bọn họ cũng không đuổi theo tớ, nhưng khi tớ sắp đi hết dọc cầu thang, đột nhiên có người hô lên"Cắt

", tớ sợ quá, không dám quay lại nhìn, chạy ngay vào lớp học."

Sau khi nghe hết câu chuyện, tôi im lặng, trong đầu không ngừng suy nghĩ về tiếng hô Cắt kia.

"Cậu chắc chắn là bản thân không đồng ý giúp họ chứ?" Tôi hỏi xác nhận lại.

"Trong tình huống đó, tớ muốn chạy quách đi cho nhanh chứ còn ở đó mà đồng với chả ý!" Giọng của Xuyên Tử vô thức to lên.

"Ba em phía cuối lớp hãy im lặng một chút, đừng làm ảnh hưởng đến mọi người." Cô giảng viên đứng trên bục không hài lòng lên tiếng nhắc nhở.

Chúng tôi gật đầu xin lỗi.

"Nếu không đồng ý thì chắc sẽ không sao đâu, đúng không?" Không rõ Cường Tử đang hỏi chúng tôi hay đang hỏi chính mình.

Nhưng tiếng hôcắt

"đó không phải có nghĩa cảnh quay kết thúc sao? Tớ thường thấy cảnh đó trên TV mà." Xuyên Tử nói, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn.

"Bình tĩnh nào, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết." Tôi hơi to tiếng một chút khiến cho vị giảng viên lại nhìn tôi một cách khó hiểu.

"Đúng vậy, mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh!"

Xuyên Tử cầm lấy cốc nước rồi một hơi uống hết.

"Trước tiên hãy chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu cậu cũng giống với trường hợp của lão Dịch, vậy thì có lẽ cậu sẽ phải trùng lặp cốt truyện vừa rồi một lần nữa." Tôi nói một cách nghiêm túc.

"Cốt truyện gì cơ? Từ lúc cậu ấy bắt gặp"đoàn phimcho đến lúc tiếngCắt

"vang lên thì cũng chẳng xuất hiện bao nhiêu nội dung mà? Cậu ấy diễn vai gì chứ, người từ chối? Hay chạy lên cầu thang?" Cường Tử khó hiểu đặt câu hỏi.

"Cũng chỉ có thể là hai tình tiết này thôi."

Tôi gật gù đầu.

Vì vậy, chúng tôi đã dặn dò Xuyên Tử, kể từ ngày hôm nay, bất kể là yêu cầu của ai, cậu ấy cũng không được từ chối ngay là không được sử dụng cầu thang bộ.

"Làm sao chúng ta có thể cấm cậu ấy đi cầu thang chứ? Cậu ấy phải xuống cầu thang sau giờ học và lên cầu thang để trở về ký túc xá mà, hơn nữa nếu cậu ấy mất khống chế thì sao?" Cường Tử nói.

Tôi nhớ lại tình hình vào ngày lão Dịch mất, nếu tình cảnh đó diễn ra, Xuyên Tử mà mất khống chế thì che  là chuyện khó tránh khỏi.

"Thôi mặc vậy, một lát chúng ta xuống lầu trở về ký túc xá, chúng ta kẹp lấy cậu ấy. Mấy ngày nay cũng không lên lớp nữa, chúng ta sẽ ở trong ký túc xá trông chừng cậu ấy, nếu còn không được nữa thì trói cậu ấy lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!