Chương 12: (Vô Đề)

Hắn ta muốn dọa mọi người nên khi đang đốt những tấm ga trải giường được chuẩn bị trước, anh ta đã vô tình đốt thêm một chiếc túi ngủ.

Mọi người khi ai nấy đều nhận ra có điều gì đó không ổn thì vội vã đi dập lửa chiếc túi ngủ đó. Tuy nhiên, trong lúc cười hả hê, hắn vô tình đá đổ một ngọn nến, khiến cục cồn bên cạnh bắt lửa, cục cồn lại tiếp tục đốt cháy túi ngủ và tấm rèm giường bị rách.

Ngọn lửa bùng lên, mọi người không thể thoát ra ngoài qua cửa chính nên họ chỉ có thể trú ẩn trong phòng ngủ.

Mọi người nhanh chóng dùng ga trải giường cũ để nhét khe hở trên cửa. Ngọn lửa quá dữ dội, không ai dám đến gần cửa, khói dày đặc đã tràn vào, Triệu Hi tìm một chiếc áo khoác bông dày, nhanh chóng xé thành bảy mảnh, sau đó, anh ta đổ chai nước duy nhất còn sót lại trong phòng ngủ lên trên.

Anh ta chiếm lấy cửa sổ, lấy vải cotton ướt che người và cuối cùng cũng tìm thấy chút dễ chịu từ trong đám khói dày đặc.

Một cơn gió mạnh thổi qua, khói làm anh ta mờ mắt, tấm vải ướt rơi xuống đất.

Theo bản năng, hắn ta cố giật lấy chiếc khăn ướt từ cô gái bên cạnh, khi cô gái từ chối đưa nó cho hắn, hắn đã cố sức giành giật nó và cuối cùng, hắn ta đã thành công và cúi xuống cửa sổ, tham lam hít thở.

Những người khác thấy vậy thì khó chịu và muốn giật lại chiếc khăn ướt, hắn ta chỉ có thể cố gắng hết sức để nhoài người ra ngoài cửa sổ, khi những người khác thấy tình hình không thể tiếp nên cũng nơi ra, lực lượng đông đảo phía sau hắn ta đột nhiên lỏng lẻo khiến hắn mất đi sự trợ lực và ngã thẳng xuống lầu.

Mộng cảnh tan vỡ!

Ý thức của tôi đã tỉnh lại, cơ thể vẫn còn khom lưng trên khung cửa sổ.

Tôi hơi choáng váng, mọi thứ tôi thấy trong mộng cảnh hoàn toàn khác với sự thật tôi điều tra mấy hôm nay.

Tôi đứng dậy, lấy lại thăng bằng, cố gắng chịu đựng làn khói dày đặc.

"Cái c.h.ế. t của anh là tự anh chuốc lấy!" Tôi nghiêm nghị nói vọng vào đám khói dày đặc trước mặt, rồi lập tức ho lên sặc sụa vì ngạt thở, phải lùi về phía cửa sổ lần nữa.

Có vẻ như lời nói của tôi đã làm hắn tức giận.

Nhiều giọng nói thảm thiết bỗng nhiên vang lên từ trong làn khói dày đặc, tôi nghe thấy có tiếng của lão Dịch và Xuyên Tử.

"Anh sống là phế vật thì c.h.ế. t cũng là phế vật, tôi không còn gì để nói với anh nữa, nếu anh muốn thì cứ việc g.i.ế. c tôi đi, tôi chẳng sợ anh đâu!" Tôi căm ghét mà mắng mỏ.

Tôi nhận ra ba lô còn trên người tôi nữa, tôi không nhớ mình đã để nó ở đâu.

Có vẻ như tôi thực sự đang ở trong một thế giới ảo, xem ra hôm nay tôi không thể thoát khỏi cái c.h.ế. t rồi.

Đột nhiên tôi cảm thấy một cú đánh mạnh vào bụng, tiếp theo là cơn đau nhói ở phía đùi trong, phần thịt ở đó rất nhạy cảm với cơn đau, tôi gần như ngất đi vì đau.

Này, dậy đi!

Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy giọng của anh Quảng, hình như còn có cả Đằng Phi và Cường Tử nữa.

"Ủa, sao mọi người lại ở đây?" Tôi yếu ớt cất lời.

"Đằng Phi dựa vào vị trí điện thoại di động của cậu mà tìm đến đây, đừng nói nữa, nhanh chóng rời đi thôi!" Anh Quảng nói.

Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng mình vẫn chỉ đang ở trong phòng khách trên tầng sáu của tòa nhà ma ám này.

Ba lô của tớ đâu?

"Đã đến lúc này rồi còn cần ba lô làm gì?" Thì ra anh Kiến cũng ở đây.

"Mở túi ra, bên trong có rượu, nếu lúc còn sống hắn ta bị lửa bức đến mức phải nhảy lầu thì tớ sẽ thiêu rụi chỗ này thêm lần nữa!"

Anh Quảng và anh Cường Tử kéo tôi ra khỏi phòng, còn anh Kiếm và lão Vương thì đổ hết số rượu còn lại vào phòng khách.

Đằng Phi giơ bật lửa lên.

Đúng lúc đó, đoàn làm phim lần nữa xuất hiện ở phòng khách và Minh Chấn trông có vẻ rất mất kiên nhẫn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!