Tôi không gọi lại, nhanh chóng tìm thấy tòa nhà ma ám được đánh dấu.
Hành lang rất tối nên tôi phải bật đèn pin mang theo trong balo.
Mặc dù đã có kinh nghiệm đối mặt với một bóng ma, tim tôi vẫn đập thình thịch.
Khi tôi khó khăn lắm mới lên đến tầng ba thì đột nhiên nghe thấy tiếng động phát ra từ một căn phòng. Tôi lập tức chiếu đèn vào căn phòng đó, cánh cửa hé mở một nửa, tôi lại nghe thấy những tiếng động nhỏ phát ra từ bên trong.
Tôi nghiến răng và đẩy cửa ra, một bóng người đứng ngay trước mặt tôi. Tôi sợ quá nên vội vàng lùi lại, cánh cửa cũng tự động đóng lại.
Căn phòng tối om, cánh cửa đột nhiên đóng lại khiến tôi thoáng nghĩ rằng họ đã xuất hiện.
Nhưng khi lần nữa tôi chiếu đèn pin nhìn xung quanh, tôi chẳng thấy gì cả, hình bóng đó không phải là người mà chỉ là một hình nộm đầy phủ bụi tro.
Một cơn giận dữ đột nhiên dâng trào trong lòng tôi, tôi đạp con búp bê ngã xuống, cố gắng mở cửa, nhưng không tài nào mở được.
Tôi có chút gấp gáp nên bắt đầu tông cửa, cuối cùng tôi đá cánh cửa gỗ cũ nát thành từng mảnh.
Tôi chạy lên cầu thang như điên, chỉ trong một hơi đã lên tới tầng sáu. Tôi va mạnh vào thứ gì đó, tôi chiếu đèn pin vào nhưng chẳng thấy gì cả, tôi càng lo lắng hơn.
Khi tôi đang thở hổn hển, tôi nhận thấy cánh cửa trước mặt tôi đang mở toang, căn phòng mà lẽ ra phải tối đen như mực nhưng tôi lại có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong.
Đó là khu vực bị cháy, mặc dù đã bị bao phủ bởi lớp bụi tro dày và một số thảm thực vật trong thập kỷ qua, nhưng vẫn có thể nhận thấy được ngọn lửa năm đó đã cháy dữ dội đến mức nào.
Tôi cẩn thận tiến vào trong phòng.
"Tôi đến rồi, ra đây đi!" Tôi hét lên với chất giọng run rẩy. Chuỗi cảnh tượng khi tôi lên lầu đã gây áp lực tâm lý rất lớn lên tôi và khiến tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Tôi nhận ra vấn đề của mình, cố gắng điều chỉnh tâm trạng.
Đột nhiên, một ngọn lửa bùng lên dưới chân tôi, ngọn lửa nhanh chóng lan ra, tôi chỉ đành tiến vào một trong những căn phòng ngủ để né tránh.
Đây là ảo ảnh hay là sự thật?
Sau khi chặn cửa lại, tôi bất giác suy nghĩ.
Đây chắc chắn là ảo ảnh, làm sao căn phòng có thể bốc cháy bất ngờ như vậy được? Nhưng cảm giác bỏng rát và khói dày đặc thực sự khiến tôi không còn lựa chọn nào khác.
"Minh Chấn, tôi muốn nói chuyện với anh, đừng dùng những thủ đoạn giả dối này nữa, tôi biết những thứ này... khụ, đều là giả cả!" Tôi hét lên trong làn khói dày đặc.
Không có gì phản hồi lại tôi, tôi choáng ngợp bởi khói đến nỗi không còn lựa chọn nào khác.
Lúc này, tôi đang nghĩ, nếu tôi thực sự bị ngạt khói và c.h.ế. t đi trong ảo giác này thì sao? Tôi đột nhiên nghĩ đến những người c.h.ế. t đột ngột, lẽ nào bọn họ đều c.h.ế. t trong ảo giác này sao?
Tôi không có gì để trốn khỏi làn khói nên chỉ có thể chạy đến bên cửa sổ.
Tôi dựa thân trên vào khung cửa sổ, cố gắng hít thật nhiều không khí trong lành nhất có thể, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Người đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là anh Kiến người đã buộc tội tôi một cách quang minh chính đại, tiếp theo là anh Quảng đạo đức giả, Cường Tử hèn nhát, Đằng Phi ngoại trừ khả năng hack ra thì như phế vật, còn có lão Vương ngu ngốc đến mức tự dâng hiến mạng mình.
Nếu một trong số họ đi cùng tôi, có lẽ tôi cũng không phải chịu kết cục như thế này, tôi chán ghét họ, nếu tôi chết, tất cả bọn họ đều phải chịu trách nhiệm!
Khụ khụ!
Tôi gần như sắp mất đi ý thức rồi.
Đợi đã, tại sao tôi lại trở nên hung bạo thế này? Không, không thể như vậy. Đây không phải là điều tôi nghĩ. Trải nghiệm vừa rồi của tôi chắc chắn chính là âm mưu mà lão Dịch và những người khác sắp thực hiện sao?
Đây có phải là điều Minh Chấn nghĩ lúc đó không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!