Chương 120: Ân ái (cao H)

Hắn lại nói thêm một câu:

"Anh sẽ không nạp di thái, sẽ không tới kỹ viện, anh chỉ có em!"

Phùng Chi hiểu ngay ý hắn, cần gì phải lấy những tư tưởng cũ kỹ của người khác thành khuôn vàng thước ngọc cho chính mình, bọn họ lấy lòng nhau, cùng nhau hưởng thụ sự vui vẻ là vì tình yêu!

Cô mỉm cười đong đầy nước mắt: Em cũng chỉ có anh!

Thường Yến Hành trầm thấp nói: Kẹp chặt eo anh!

Phùng Chi nghe lời hắn vòng chân lên eo hắn, hắn vòng tay xuống hai đùi cô dùng lực bế cô lên, dưới thân vẫn còn thân mật gắn liền với nhau, cô vội vàng vòng tay ôm lấy cổ hắn, nức nở thút thít.

Thường Yến Hành vừa đi vừa rút ra đâm vào, để cô lên cửa sổ pha lê, đột nhiên sau lưng tiếp xúc với một mảnh mát lạnh, cô bất ngờ mà rùng mình một cái hét lên: A, lạnh!

Thường Yến Hành cắn răng rút ra, xuân dịch ướt át giọt tích tích xuống, lật người cô lại đưa lưng về phía hắn, dùng sức bẻ cánh mông ra, không chờ nổi mà nhét nguyên cây vào lại lần nữa, Phùng Chi bị đẩy về phía trước, hai bầu ngực bị ép chặt vào tấm kính, A … cô la lên: Bên ngoài có người!

Phòng ngủ của bọn họ ở tầng hai, vú Trương mụ và vú Trình đang ngồi trên băng ghế bóc vỏ đậu trong sân, chuẩn bị sáng mai nấu cháo.

Thường Yến Hành tóm lấy dây đèn Tách một tiếng tắt đi.

"Mấy bà ấy không nhìn thấy đâu." Tay hắn xuyên qua nách cô bắt lấy hai bầu tuyết nhũ màu mỡ xoa bóp:

"Sao lại lớn lên nhiều như vậy?"

Phùng Chi cũng cảm thấy, cô mặc sườn xám cũng có chút căng, trước ngực càng thêm phập phồng, cũng từng nghe thấy vú Trương lén khen dáng người cô đẹp, mê hoặc ánh mắt tiên sinh đảo quanh cô liên tục.

Bị anh xoa lớn.

Cô thở hổn hển nhìn chằm chằm hai người kia, tuy rằng tắt đèn tối om, biết rằng họ không nhìn thấy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sợ, sợ các bà ấy ngẩng đầu nhìn về phía này, cũng bởi vì sợ hãi, phía dưới cô siết chặt vô cùng.

Thường Yến Hành bị bao bọc siết chặt, ra vào quả thực như vượt chông gai, hắn cảm thấy bị kẹp đến nỗi da đầu tê đại, xương cốt như mềm ra, sảng khoái muốn chết.

"Chặt quá…. Sao từng sinh con rồi còn chặt như thế, muốn kẹp gãy anh sao." Hắn cúi đầu nhìn chính mình biến mất bên trong cô lại rút ra, hoa động bị căng mỏng trong suốt, giống cái miệng nhỏ của cô, lúc cắm vào trong thì mở rộng liều mạng nuốt, lúc rút ra bên ngoài thì cắn chặt nước miếng chảy ròng ròng, xuân dịch văng khắp nơi, vùng lông vừa đen vừa cứng và hai túi con cháu phồng lên đánh lên cánh mông chụp đến đỏ lên một mảng to, phía dưới điên cuồng đóng cọc, bên tai chỉ còn lại tiếng cô rên rỉ và tiếng gầm nhẹ thở dốc của chính mình, đó là cực lạc nhân gian, hắn bị kích thích, vươn tay xoay cằm cô nghiêng sang một bên, cúi đầu mút lấy đôi môi kiều diễm ướt át của cô:

"Dâm đãng, anh muốn sảng chết trong người em."

Phùng Chi cắn lưỡi hắn mút vào, ngày thường hắn thích nhất là đút cho cô, hôm nay đến phiên cô đút cho hắn ăn.

Thường Yến Hành một tay túm chặt búi tóc sau đầu cô ấn vào cửa sổ, một tay duỗi đến bụng cô vốn dĩ là bằng phẳng, bây giờ lại nhô lên một hình dáng hình trụ dài, hắn càng thêm ra sức va chạm, tay hắn cũng tùy theo tiết tấu mà ấn xuống.

Phùng Chi đã không thể nghĩ gì được, bị hắn đè ép khó có thể nhúc nhích, chỉ có thể ư ư a a rên rỉ không ngừng, nghe hắn hỏi:

"Chồng lớn không, mạnh không?"

"Lớn, lớn quá không chịu nổi, ưm…. Mạnh cũng không chịu nổi, anh nhanh lên…." Cô nói không thành câu, hai chân bị làm đến run lên rồi, cảm giác như không đứng được, muốn hắn nhanh bắn ra.

Còn ngại chậm?

Hắn muốn xuyên tạc ý cô:

"Tao phụ, còn chưa cho em ăn no sao!" Hắn cắm đến càng sâu, ngón tay trượt xuống đẩy ra hai cánh thịt dính nhớp nhớp, véo hạt châu.

A, Yến Hành….

Cô bỗng nhiên run rẩy cả người, cảm giác gần chết đột nhiên ập đến, cô cắn lên vai hắn, bụng dưới căng đầy co rút lại, Thường Yến Hành cũng vừa vặn rút ra, cô ngay lập tức phun ra một luồng xuân dịch, toàn bộ phun ướt hết phần hông hắn trở thành một mảng hỗn độn, hắn thở hổn hển cười rộ lên:

"A Chi sướng sao, anh còn chưa ra!"

Ôm cả người cô mềm như bông lên giường, xếp cô thành tư thế quỳ bò, mông vểnh cao lộ ra những vết hồng đỏ, bẻ hai cánh mông cô ra tiếp tục từ phía sau làm cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!