Đương nhiên, Diệp U lương thiện sẽ không vạch trần anh.
Một lúc sau, mọi người đi tới phòng trà.
Phòng trà trong sơn trang rất rộng rãi, để tạo không gian yên tĩnh cho việc thưởng trà, trong phòng đặt không ít cây nhỏ xanh tươi, trên tường được trang trí các tác phẩm thư pháp và hội họa.
Việc lựa chọn bàn ghế cũng cầu kỳ, ngoài chiếc bàn dài bằng gỗ nguyên khối có thể ngồi được sáu người, còn có chỗ ngồi hai người, mang tính truyền thống và sở thích của giới trẻ.
Phòng trà cũng có phòng riêng, không thông với sảnh ngoài. Lục Tẫn dẫn bọn họ đến một phòng riêng ở phía sau, ngồi xuống chiếc bàn dài. Chú Hỉ không tìm chỗ để ngồi mà đứng bên cạnh Lục Tẫn, tận tâm tận lực để làm một hộ pháp tốt.
Diệp U kéo ghế bên cạnh Lục Tẫn, thản nhiên ngồi xuống. Tiêu Tư Thành ngồi bên cạnh cô, Trình Cảnh ngồi đối diện.
Sau khi mọi người vào chỗ ngồi, người phục vụ cầm danh sách trà tiến vào để bọn họ gọi trà:
"Các vị muốn uống gì?"
Diệp U cầm danh sách trà nhìn một chút, có rất nhiều loại trà, tên cũng dễ nghe, gọi một bình trà còn kèm theo một đ ĩa trái cây khô:
"Mỗi người đều có thể gọi hay sao?"
"Đúng vậy thưa cô, chúng tôi dùng bình trà nhỏ, mỗi người một bình."
"Ồ, tốt quá, ai cũng có thể uống trà mình thích." Diệp U nhìn một hồi, cuối cùng chọn bình Toái Ngân.
"Tôi muốn Nguyệt Hạ Mỹ Nhân."
Tiêu Tư Thành vốn không định uống trà, lúc này có chút hứng thú.
Trình Cảnh chọn bình Chính Sơn Tiểu Chủng, người phục vụ đi xuống để pha trà cho bọn họ. Diệp U thấy Lục Tẫn không gọi nên hỏi: Anh không uống hở?
Lục Tẫn nói:
"Trong viện của tôi có phòng trà chuyên dụng, tôi thường uống trà ở đó."
Ồ…… Cảm giác nghi thức còn mạnh hơn cô.
Cô ho nhẹ, nhìn Trình Cảnh đối diện, cong môi mỉm cười:
"Thầy Trình Cảnh, có lẽ đã lâu rồi nên anh không nhớ rõ, để tôi giúp anh nhớ lại nội dung hợp đồng của chúng ta. Công ty của chúng tôi tổng cộng giao hẹn với anh mười hai bài nhạc nền, hiện tại anh đã giao bảy bài, mà cuối tháng này là thời gian cuối cùng chúng ta đã giao hẹn."
Trình Cảnh tặc lưỡi, nhìn cô nói:
"Còn chưa tới giờ phải không? Người trẻ tuổi không cần nóng nảy như vậy."
Ha ha. Diệp U cười lạnh hai tiếng,
"Nếu anh không bốc hơi một cách đột ngột, chúng tôi sẽ không nóng nảy như vậy. Nói đi cũng phải nói lại, anh rất biết chọn nơi để trốn."
"Diệp tổng, cái này tôi phải nói, tôi đang trốn à?"
Trình Cảnh hiên ngang lẫm liệt,
"Tôi tới đây bế quan để sáng tác."
Ồ…… Diệp U chậm rãi gật đầu,
"Vậy anh bế quan có đạt được thành quả không?"
"Sáng tác nào có nhanh như vậy, đúng không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!