NT 5: If (1)
Ngày Diệp U nói cho Lục Tẫn biết tên của mình, trời đột nhiên đổ mưa to trong sơn trang.
Lục Tẫn kéo Diệp U trốn dưới cầu, tự mình chạy về lấy dù. Diệp U đứng một mình dưới cầu, nhìn bóng dáng của Lục Tẫn nhỏ dần trong màn mưa.
Đợi một lúc, mưa gió càng lúc càng lớn, sắc trời cũng càng tối hơn, Diệp U có chút sợ hãi, muốn đi tìm Lục Tẫn. Vừa bước ra khỏi cầu, cơn mưa to như trút nước lập tức khiến cô ướt sũng.
Anh Tiểu Lộc!
Diệp U đứng trong mưa hét lên, chỉ có tiếng mưa rơi ào ạt đáp lại cô.
Cô chạy hai bước về hướng Lục Tẫn biến mất, nghe thấy giọng ba mẹ cô:
"U U, con đứng đó, đừng nhúc nhích!"
Nghe âm thanh quen thuộc, Diệp U cảm thấy yên tâm, cô quay đầu lại, thấy ba mẹ cầm dù chạy về phía mình.
"U U, sao con một mình mà chạy xa như vậy? Quá nguy hiểm!" Tiêu Thiều bế Diệp U, cầm dù trở về. Cả người Diệp U ướt sũng, nhanh chóng mơ màng phát sốt.
Tiêu Thiều và Diệp Lệ Lan vô cùng sợ hãi, dầm mưa đưa cô về lại thành phố.
Diệp U ngủ trong bệnh viện một ngày một đêm mới tỉnh lại. Tiêu Thiều và Diệp Lệ Lan luôn ở bên cạnh cô, trước đây Diệp U bị bắt nạt ở trường, họ thật sự sợ rằng cô lại gặp chuyện gì đó.
Lo lắng hãi hùng cả một ngày, cuối cùng Diệp U tỉnh lại, Diệp Lệ Lan lập tức gọi bác sĩ, cúi xuống giường hỏi cô:
"U U, con thấy thế nào?"
Diệp U há miệng, muốn nói chuyện, nhưng cảm thấy cổ họng như bị lửa đốt, rất khó chịu. Tiêu Thiều đứng bên cạnh dường như có thuật đọc tâm, quan tâm hỏi:
"U U, con muốn uống nước phải không?"
Diệp U gật đầu.
Tiêu Thiều đưa ly nước đến giường, Diệp U uống vài ngụm từ ống hút, ngay lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân của bác sĩ và y tá, Diệp Lệ Lan nghe thấy nên đứng dậy tránh ra:
"Bác sĩ Đỗ, U U mới tỉnh lại, bác sĩ khám giúp cho cháu."
Bác sĩ Đỗ gật đầu trấn an, kiểm tra cho Diệp U.
Diệp U đã hết sốt, tạm thời không có biến chứng gì khác, để đảm bảo an toàn, bác sĩ đề nghị ở lại bệnh viện thêm một ngày để theo dõi.
Sau khi bác sĩ và y tá rời đi, Diệp U mới nhỏ nhẹ hỏi: Mẹ, con bị sao vậy?
Tiêu Thiều và Diệp Lệ Lan đều sửng sốt.
Kể từ ngày bị bắt nạt ở trường, Diệp U không hề nói chuyện, Diệp Lệ Lan và Tiêu Thiều đưa cô đi kiểm tra nhiều lần, bác sĩ tâm lý cũng đã khám nhưng đều vô ích.
Cuối cùng cả hai không còn cách nào, đành phải dẫn cô đến sơn trang suối nước nóng Lộc Minh, định lên núi tĩnh dưỡng một thời gian rồi tính sau.
Mấy ngày ở sơn trang, tâm trạng Diệp U luôn ổn định, nhưng vẫn không muốn nói chuyện, lúc này tỉnh lại đột nhiên mở miệng, khó trách hai người đều kinh ngạc.
"U U, con vừa nói gì?"
Tiêu Thiều tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại.
Bé con Diệp U trên giường bệnh nhìn ông, chậm rãi hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!