Chương 53: Ngoại truyện 3

NT 3: Lộc Minh U U (1)

Có lẽ trong đời mỗi người đều có một hai bước ngoặt rõ rệt, chia cuộc đời mình thành những trạng thái hoàn toàn khác nhau. Đối với Lục Tẫn, bước ngoặt đầu tiên trong đời anh là cái chết của mẹ.

Mẹ đột ngột ra đi khiến mọi thứ vốn quen thuộc đều thay đổi, những thói quen hằng ngày cũng không còn nữa.

Ba nhốt mình trong phòng ngày thứ năm thì Lục Tẫn gặp Diệp U bên hồ ngâm chân của suối nước nóng. Cô bé trầm mặc không nói chuyện, nhưng lại là một người biết lắng nghe, thậm chí cô còn cho cậu kẹo bằng cánh tay nho nhỏ đầy vết bầm tím.

Đó là niềm an ủi duy nhất của Lục Tẫn trong khoảng thời gian đó.

Ngày biết tên Diệp U, Lục Tẫn rất vui, nhưng chưa vui được bao lâu thì cô bé đã bị cậu làm mất.

Bởi vì sợ Diệp U gặp chuyện gì trên núi, cậu dầm mưa tìm cô thật lâu bên suối nước nóng.

Không tìm thấy.

Ngày hôm sau, Lục Tẫn bị cảm. Bình thường, mẹ sẽ phát hiện ra trước, ba sẽ thức trắng đêm để chăm sóc cho cậu.

Nhưng bây giờ mẹ không còn nữa, cũng chẳng thấy ba đâu.

Sức khỏe của bà nội thay đổi nhanh chóng vì chuyện của mẹ, ông nội lo lắng đến mức ở bên cạnh bà 24/24, chú Hỉ là người duy nhất đến phòng thăm Lục Tẫn mỗi ngày.

Lục Tẫn bị cảm không nặng, chú Hỉ lơ đễnh, bận rộn công việc, không phát hiện ra.

Lục Tẫn không nói cậu bị cảm. Cậu rất hiểu chuyện, tự tìm thuốc uống với nước ấm, sau đó chạy tới hồ ngâm chân chờ Diệp U.

Đáng tiếc hôm nay Diệp U không xuất hiện, Lục Tẫn ngồi đó một mình cho đến khi mặt trời lặn.

Hoàng hôn kéo dài bóng dáng cô đơn của cậu.

Mấy ngày sau, ngày nào Lục Tẫn cũng cẩn thận chọn kẹo, đến hồ ngâm chân chờ Diệp U, mãi đến lúc cậu hết cảm mà Diệp U vẫn không xuất hiện.

Có lẽ cô đã xuống núi.

Lục Tẫn hơi buồn, cậu không hiểu vì sao cô rời sơn trang mà không nói tiếng nào với cậu.

Bọn họ không phải là bạn hay sao?

Cậu lang thang tới phòng ông bà nội để thăm bà. Hôm nay bà đỡ hơn một chút, ông nội cũng yên tâm hơn. Lục Tẫn thăm bà xong, rốt cuộc không nhịn được, hỏi ông nội:

"Ông nội, ông biết cô bé ở sơn trang lần trước không? Tên cô ấy là Diệp U."

Ông nội của Lục Tẫn nhìn cậu hơi ngạc nhiên: Con quen cô bé à?

"Dạ, lúc trước tụi con cùng nhau ngâm chân, nhưng mấy ngày nay con không gặp nên hơi lo lắng."

Ông nội của Lục Tẫn nói:

"Cô bé đã xuống núi vài ngày rồi, cái hôm trời mưa to đó."

Lục Tẫn nhìn ông nghi ngờ:

"Vì sao phải xuống núi trong lúc mưa to?"

Lục Tẫn nghe vậy thì có chút sốt ruột:

"Bây giờ cô ấy thế nào? Hết bệnh chưa?"

Vết bầm trên tay cô còn chưa hết, tại sao lại bị sốt? Bị mắc mưa hay sao? Chẳng phải cậu đã dặn cô chờ dưới cầu à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!