Chương 36: (Vô Đề)

Quả thật có một gia tộc nổi tiếng ở thành phố A, họ Lục. Trước đây, lúc chú Hỉ kể chuyện ông nội của Lục Tẫn với Diệp U, cô đã nghi ngờ họ Lục mà ông nói là nhà họ Lục này. Lần này nghe Lục Tẫn nhắc lại, cô gần như chắc chắn chính là nhà họ Lục này.

Bởi vì cô có nghe mẹ nhắc tới việc gần đây nhà họ Lục muốn phát triển một dự án mới, là một khu thắng cảnh kiến trúc cổ.

Tình cờ đúng chuyên môn của Lục Tẫn.

Cô ngẫm nghĩ, nhìn Lục Tẫn hỏi: Anh tính sao?

Lục Tẫn nhẹ nhàng lắc đầu:

"Anh vẫn chưa nghĩ ra. Thật ra anh không quan tâm có trở về nhà họ Lục hay không, tuy nhiên sức khỏe thầy Tiết không thích hợp để làm việc vất vả, thầy hy vọng anh có thể giúp thầy."

Diệp U nói:

"Em thấy hai việc này không mâu thuẫn với nhau. Anh có thể giúp thầy hoàn thành dự án, nhưng có trở về nhà họ Lục hay không là chuyện khác."

Lục Tẫn khẽ nhếch môi dưới, ôm Diệp U vào lòng:

"Anh tạm thời cũng nghĩ vậy, nhưng nếu anh nhận dự án này, người nhà họ Lục sẽ có ý kiến."

Cằm anh đặt trên vai Diệp U, hơi thở ấm áp phả vào cổ khiến cô hơi ngứa.

Diệp U nghiêng đầu nói:

"Nếu bọn họ có ý kiến, bảo bọn họ đi tìm ông nội hai của anh đi. Dù sao đây cũng là ý của ông nội hai."

Lục Tẫn lại cười, ngước mắt nhìn một bên mặt cô: "Nghe chú Hỉ nói, tình cảm giữa ông nội hai và ông nội của anh rất tốt, chỉ ngại ông cố. Sau khi ông nội anh rời khỏi nhà họ Lục, bọn họ hiếm khi lui tới.

Tuy nhiên lúc ba anh ra đời, ông nội hai lén tới sơn trang để gặp ông nội, ông cố biết nhưng không nói gì. Sau này, anh sinh ra, nghe nói ông nội hai cũng tới.

"Anh không hận ông nội hai và nhà họ Lục, chẳng qua nhà họ Lục là một gia tộc lớn, nếu anh trở về nhất định sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của người khác, anh không muốn tham gia vào những khúc mắc lợi ích này. Diệp U đưa tay vỗ nhẹ lưng anh hai cái, nói với anh:"Em hiểu, em không muốn gia nhập công ty nhà họ Diệp vì có suy nghĩ tương tự anh. Nhưng đôi khi nhìn thấy ba mẹ rất mệt mỏi chuyện công ty, em lại cảm thấy mình hơi ích kỷ.

Vì vậy em hy vọng Tiêu Tư Thành có thể đến công ty giúp ba mẹ.……

"Lục Tẫn vùi đầu vào vai Diệp U, cười khẽ. Diệp U nghe anh cười, cô cũng nhếch khóe miệng:"Cười vui vẻ đến vậy, xem ra không có chuyện gì ha?

"Lục Tẫn ôm cô chặt hơn, dựa vào người cô nói nhỏ:"Ừ, quả nhiên thấy người khác bất hạnh sẽ khiến mình vui hơn.Ha ha ha ha.

"Diệp U cũng cười theo,"Tiểu Lộc, em phát hiện anh trở nên hư hỏng rồi nha!

"Lục Tẫn nhàn nhạt đáp lại:"Ừ, đều do em dạy.……" Ồ, thảo nào chú Hỉ không cho anh chơi với mình.

Hai người tâm sự xong, trở về phòng ngủ trưa, buổi chiều tỉnh lại thì được tin ông nội hai của Lục Tẫn đã tới sơn trang.

Mặc dù đã nghe giáo sư Tiết nói, nhưng Lục Tẫn vẫn hơi ngạc nhiên vì không ngờ ông nội hai sẽ đến nhanh như vậy.

Anh và chú Hỉ đến Dao Hương Thính, thấy một ông cụ với mái tóc hoa râm đang ngồi trên ghế thái sư.

Lục Tẫn không gặp ông nội hai đã rất nhiều năm, anh nhớ lần cuối gặp nhau là lúc ông nội qua đời. Tuy rằng đã nhiều năm trôi qua, nhưng ông nội hai dường như không thay đổi nhiều, chỉ cần nhìn thoáng qua là Lục Tẫn nhận ra ông.

Lục Tẫn đã thay đổi rất nhiều trong mấy năm qua, không chỉ trưởng thành hơn nhiều, mà còn rất cao. Ông nội hai vừa thấy anh, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc: Lục Tẫn?

Ông nội hai.

Lục Tẫn lễ phép chào ông.

Ông nội hai đứng dậy, không ngừng nhìn anh:

"Đã lớn đến vậy rồi, lần trước gặp nhau, con mới cao cỡ này. Sơn trang quả nhiên biết cách nuôi người, trong đám cháu nhà họ Lục, con là người đẹp nhất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!