Lục Tẫn giới thiệu xong, không những Diệp U sững người, mà Lâm Duật Xuyên cũng sửng sốt.
Anh và Lục Tẫn đã quen nhau nhiều năm, biết rõ tính tình nên không ngờ Lục Tẫn có bạn gái.
Tuy nhiên anh chỉ sửng sốt một chút, kín đáo nhìn Diệp U, cười lịch sự: Xin chào cô Diệp.
"Chào sếp Lâm, ha ha." Diệp U tỉnh táo lại, xác nhận thân phận bạn gái,
"Tôi rất thích xếp gỗ của công ty anh làm."
Cảm ơn. Lâm Duật Xuyên lại cười với cô, sau đó hào hứng quay đầu nhìn vào phòng, hét lên với giáo sư Tiết,
"Thầy biết Lục Tẫn có bạn gái không?"
Diệp U: ……
Trong mắt giáo sư Tiết, Lục Tẫn tốt mọi mặt, ngoại trừ tính tình quá lạnh lùng. Những người được gọi là bạn với anh ở trong trường chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, càng không cần đề cập đến bạn gái.
Lục Tẫn hiện giờ là đóa hoa thanh cao trên núi Thanh Tịnh, khi còn đi học là đóa hoa thanh cao nổi tiếng toàn trường.
Trong bữa trưa, giáo sư Tiết nhìn Diệp U cười rạng rỡ, tựa như cô nhiều hơn người thường một con mắt.
Đối với giáo sư Tiết, người có thể làm lay động trái tim Lục Tẫn quả thật không phải là người thường.
"Em không biết đâu, lúc còn ở trường Lục Tẫn học rất giỏi, nhiều nữ sinh thích cậu ấy, khoa nào cũng có."
Lục Tẫn không ngờ giáo sư Tiết đột nhiên nói điều này với Diệp U, sợ cô suy nghĩ nhiều, anh vội vàng giải thích:
"Thầy Tiết nói đùa đó, trong trường càng có nhiều nữ sinh thích Duật Xuyên."
Lâm Duật Xuyên: ……
Anh cười khẽ, nhìn Lục Tẫn nói:
"Thôi được, vì bạn gái của cậu đang ở đây, tớ sẽ nhận chuyện này."
Thầy Tiết hớn hở nói:
"Không ít nữ sinh thích Duật Xuyên đâu. Hai đứa đều là nhân vật nổi tiếng trong trường, mặc dù đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng các đàn em vẫn còn lưu truyền sự tích của hai đứa."
Diệp U thích thú lắng nghe chuyện thời đi học của bọn họ, Lâm Duật Xuyên bỗng nhiên liếc nhìn cô, cười nhẹ:
"Khi đó Lục Tẫn từ chối không ít nữ sinh, thậm chí có người bắt đầu nghi ngờ giới tính của cậu ấy. Bây giờ xem ra, không phải cậu ấy không có cảm tình, mà thầm giấu một cô gái nhỏ trong lòng."
Diệp U bị anh trêu chọc như vậy, gương mặt hơi nóng lên, cô có thể hiểu cảm giác của Lục Tẫn khi cô thường trêu anh.
Lục Tẫn dường như nhận ra sự khác thường của cô, nói với Lâm Duật Xuyên:
"U U da mặt mỏng, cậu đừng nói vậy với cô ấy."
Diệp U: ……
May mắn chú Hỉ không có ở đây, nếu không ông nhất định sẽ nhảy dựng lên để phản bác.
Diệp U da mặt mỏng vùi đầu ăn trong im lặng.
Tuy rằng cô mới ăn cách đó hai tiếng đồng hồ, nhưng vẫn ăn một cách ngon lành.
Cơm nước xong, Lâm Duật Xuyên chào tạm biệt và rời đi, Lục Tẫn đưa giáo sư Tiết đến phòng, Diệp U đi về viện Lục Tẫn một mình, định ngủ trưa một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!