Chương 29: (Vô Đề)

Đôi mắt đen láy của Lục Tẫn đầy chờ mong, ánh mắt nhìn cô chăm chú.

Diệp U sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ:

"Anh biết em đã tới? Anh nhận ra em à?"

Lục Tẫn nghe cô nói vậy, ánh mắt ảm đạm một chút, nhưng vẫn nhìn cô:

"Em nhớ được bao nhiêu?"

Diệp U nhẹ nhàng lắc đầu, mở album ảnh trên điện thoại, đưa tấm hình huy hiệu chú nai con cho Lục Tẫn xem:

"Huy hiệu này là của sơn trang suối nước nóng Lộc Minh phải không? Hôm qua em tìm thấy trong rương chứa đồ cũ, em có chút ấn tượng mơ hồ, hình như lúc nhỏ em đã tới."

Lục Tẫn nhìn tấm hình, huy hiệu đã bị rỉ sét, nhìn thấy dấu vết của năm tháng. Nhưng chú nai con vẫn sống động như thật, đặc biệt là đôi mắt linh động rất đáng yêu.

Đây là đồ kỷ niệm của sơn trang năm ấy.

Sơn trang sẽ chuẩn bị đồ kỷ niệm không định kỳ để tặng cho khách ở đây, đều là những thứ nho nhỏ như khăn lông hoặc huy hiệu, không đáng giá bao nhiêu, chỉ để lưu niệm.

Lục Tẫn nhớ rõ hôm đó, Diệp U đột nhiên mở miệng nói chuyện với anh. Anh rất vui, chạy về nhặt toàn bộ kẹo có nhân trái mâm xôi đưa hết cho Diệp U.

"Đây là toàn bộ kẹo có hương vị này, cho em đó."

Diệp U nhìn đống kẹo trên tay anh, nở nụ cười: Cảm ơn.

Không có gì đâu. Lục Tẫn có chút thẹn thùng khi thấy cô cười, lỗ tai anh đỏ bừng, lấy huy hiệu mang theo ra,

"Đây là huy hiệu do sơn trang làm, tặng em luôn."

Diệp U đang ăn kẹo, mơ hồ nhìn huy hiệu trên tay Lục Tẫn nói:

"Oa, nai con dễ thương quá, cái này cũng cho em hả?"

Ừ……

"Vậy anh đeo cho em được không?"

Được. Lục Tẫn cầm huy hiệu, cẩn thận ghim lên áo Diệp U.

"Cảm ơn anh Tiểu Lộc." Diệp U vội vàng cảm ơn anh, còn lột một viên kẹo trái cây cho anh,

"Anh cũng ăn luôn nha."

…… Ừ, được.

Lỗ tai Lục Tẫn còn đỏ hơn trước, anh đã nói cho Diệp U biết tên của mình, hóa ra cô vẫn nhớ rõ.

Còn gọi anh là anh Tiểu Lộc.

Anh ăn kẹo Diệp U đút, lại nhìn thấy những vết bầm trên tay cô.

Anh muốn hỏi vì sao cô bị thương, nhưng sợ gợi lại chuyện buồn của cô nên đành im lặng.

Chẳng bao lâu sau, trên núi đột nhiên đổ mưa, Lục Tẫn vội vàng đưa Diệp U trốn dưới cầu để tránh mưa, bảo cô chờ anh ở đây. Lục Tẫn chạy về đi lấy dù, nhưng khi anh ôm cây dù to quay lại, Diệp U đã không còn ở dưới cầu nữa.

Anh tìm xung quanh, không thấy bóng dáng của cô đâu cả, chỉ có thể đoán rằng cô đã đi về trước.

Ngày hôm sau, anh vẫn chạy tới đây như thường lệ, chờ đến lúc trời tối, Diệp U vẫn không xuất hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!