Diệp U không biết vừa rồi mình có hát to hay không, nhưng cô biết chú Hỉ sắp lột da cô rồi. Vì thế Diệp U điên cuồng tự cứu mình:
"Chú Hỉ, bà Vạn, chào buổi trưa!"
Khuôn mặt Diệp U tràn đầy ý cười, như thể chỉ cần cô cười đủ rạng rỡ thì chuyện ca hát vừa rồi không tồn tại.
Chú Hỉ lại không bị dáng vẻ này của cô mua chuộc, hiển nhiên muốn nói chuyện đàng hoàng với cô. Diệp U thấy ông đi tới, vội vàng lùi một bước về phía đại sảnh:
"Sắp đến 12 giờ rồi, mọi người mau vào đi!"
Vừa dứt lời, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đi đến. Người đàn ông cao lớn, bộ âu phục phẳng phiu vừa vặn, thoạt nhìn đã thấy có giá trị, trên sống mũi cao thẳng là cặp kính hẹp, tròng kính thoáng che giấu vẻ mạnh mẽ trong mắt anh.
Trong khoảng thời gian này Diệp U đã gặp không ít các tổng giám đốc để thu hút vốn đầu tư, nhưng cô phải công nhận, người vừa bước vào cửa mới là bộ dạng của tổng giám đốc trong tưởng tượng của cô, những người trước đây chỉ có thể được gọi là doanh nhân.
Đây là nơi Lục Tẫn mở tiệc chiêu đãi khách quý, người bình thường không thể tùy tiện vào, người đàn ông này nhất định là học sinh mà bà cụ Vạn từng giúp đỡ, hiện là tổng giám đốc của tập đoàn Thượng Khải.
Bởi vì anh ta đã đến, những gì chú Hỉ sắp nói đã bị cắt ngang, mọi người cùng nhìn về phía anh.
Dưới ánh mắt của bao người, anh ta không hề mất tự nhiên, khóe miệng cong lên một nụ cười lịch sự, bước nhanh tới:
"Xin lỗi mọi người, tôi tới hơi trễ."
Vừa dứt lời, anh đi đến trước mặt bà cụ Vạn, chào bà:
"Bà Vạn, dạo này bà có khỏe không?"
Bà cụ Vạn mỉm cười, trả lời anh:
"Sau khi tới sơn trang, quả thật đã khá hơn một chút."
"Vậy là tốt, nếu bà thích nơi này thì ở thêm vài ngày." Nói xong, anh cười xin lỗi những người khác,
"Quên tự giới thiệu, tôi tên là Chu Quyết, là một trong những học sinh mà bà cụ Vạn và ông cụ Vạn từng giúp đỡ."
Diệp U lập tức nịnh nọt anh ta, có ý đồ chuyển hướng sự chú ý của mọi người sang anh ta:
"Hóa ra là sếp Chu, ông Kim nói không sai mà, quả thật là tuổi trẻ đầy triển vọng!"
Chu Quyết nhìn cô, Diệp U còn đang khen lấy khen để:
"Bà Vạn, cháu nói không sai phải không, học sinh mà bà và ông Vạn từng giúp đỡ bây giờ đều thành trụ cột, là niềm tự hào của ông bà!"
Bà cụ Vạn nhìn cô cười, lên tiếng không nhanh không chậm: Ừ, cô có nói.
"Cháu đâu có nói nhảm, đúng không." Cô bước lên trước, đỡ tay trái của bà cụ Vạn đi vô trong,
"Nếu mọi người đã đến đông đủ, chúng ta mở tiệc đi."
Vấn đề ca hát hoàn toàn bị cô đánh lừa cho qua, mọi người nhấc chân đi vào Dao Hương Thính. Cách bài trí ở Dao Hương Thính cho bữa trưa hôm nay khác với lúc Diệp U tới xin chữ.
Trong đại sảnh, một ít ghế thái sư đã bị dời đi, một chiếc bàn tròn được đặt ở đó. Người phục vụ đang chờ bên cạnh bàn thấy bọn họ bước vào, thấp giọng hỏi Lục Tẫn:
"Lục tiên sinh, bây giờ dọn đồ ăn được chưa?"
Ừm. Lục Tẫn gật đầu, người phục vụ đi xuống để dọn các món ăn.
Năm người ngồi quanh bàn tròn, Lục Tẫn vẫn ngồi ở hướng chủ nhân. Bà cụ Vạn ngồi bên cạnh anh, giới thiệu với Chu Quyết:
"Đây là Lục tiên sinh của sơn trang, bên cạnh là Tiểu Hỉ, quản gia của sơn trang. Cháu có thể gọi cậu ấy là chú Hỉ. Còn đây là……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!