Tập đoàn Thượng Khải là công ty phất lên nhanh chóng trong hai năm qua, Diệp U đã nghe nói về nó. Cô chỉ không ngờ, học sinh mà bà cụ Vạn giúp đỡ trước đây chính là tổng giám đốc của tập đoàn Thượng Khải?
"Cả hai đều là người trẻ tuổi, nói chuyện với nhau dễ hơn. Hơn nữa có Tiểu Linh ở giữa, biết đâu cậu ta sẽ vui lòng giúp cô."
Diệp U nghe ông cụ Kim nói xong, ánh mắt cô chuyển động. Hôm qua cô muốn đi cứu bà cụ Vạn mới chạy ra khỏi sơn trang. Nếu cô đề cập chuyện này, ước chừng tổng giám đốc đã từng nhận ơn nghĩa của bà cụ Vạn sẽ không từ chối cô. Nhưng trong trường hợp này……
"Ông Kim, như vậy có chút bắt cóc đạo đức."
Diệp U theo kịp động tác của ông cụ Kim, từ từ vẽ một hình bán nguyệt lên không trung,
"Với lại cháu cứu bà cụ Vạn không phải vì muốn cái gì."
Ông cụ Kim cười sảng khoái và nói:
"Dù sao tôi đã chỉ một chiêu cho cô rồi, tự cô quyết định đi."
Diệp U khẽ nhướng mày, không nói gì nữa.
Cô rất tin tưởng vào game mới của công ty. Lúc trước cô tìm các nhà đầu tư bên ngoài, không phải không có ai sẵn sàng đầu tư, chẳng qua người ta thấy công ty của cô không lớn, muốn mua game về tự làm.
Diệp U có tham vọng nhất định đối với sự phát triển trong tương lai của công ty, vì vậy chắc chắn không đồng ý với mô hình này, nhưng cũng cho thấy game của họ có giá trị.
Hy vọng tổng giám đốc của tập đoàn Thượng Khải này sẽ khác với các ông chủ mà cô từng gặp.
Đánh thái cực quyền với ông cụ Kim xong, Diệp U lại đi tìm Trình Cảnh để thúc giục bài nhạc. Cô không hiểu vì sao mình tới suối nước nóng sơn trang vẫn phải làm việc.
Trình Cảnh đã sớm tới phòng trà bên hồ nhân tạo, không phải vì anh thích uống trà, chủ yếu đến để xem náo nhiệt.
Sáng nay anh vốn muốn tìm Hứa Sương để tán gẫu về chuyện hợp tác. Ngày hôm qua nghe cô hát một khúc 《Du viên kinh mộng》, anh lập tức có ý muốn hợp tác với cô.
Hiện giờ việc kết hợp các bài hát cổ với kinh kịch không phải là chuyện mới lạ, nhưng giọng hát của Hứa Sương đã mang đến nguồn cảm hứng mới cho anh.
Tuy nhiên hình như Hứa Sương không mấy hứng thú đối với sự hợp tác của họ, chưa nghe anh nói chi tiết đã từ chối. Nhưng một khi Trình Cảnh trở nên nghiêm túc, không dễ để tống cổ anh đi.
"Thầy Trình Cảnh, anh trốn ở đây làm gì?"
Diệp U phát hiện Trình Cảnh lén lút bên ngoài một gian phòng trà, cô bắt chước dáng vẻ của anh, cũng thò đầu vào trong dò xét, Ai ở trong đó vậy?
Hứa Sương.
Trình Cảnh thấy cô tới, khoanh tay, dựa vào cửa, quan sát động tĩnh trong phòng,
"Sư tỷ của gánh hát tới tìm cô ấy, bảo cô ấy về lại."
Ồ…… Diệp U trầm ngâm gật đầu, rồi nhìn Trình Cảnh đang công khai nghe lén,
"Nhưng chuyện này liên quan gì đến anh? Anh có thời gian quan tâm tới người khác, tại sao không lo viết nhạc."
"Chẳng phải tôi đang viết hay sao?"
Trình Cảnh liếc cô,
"Tôi nghĩ kỹ rồi, để Hứa Sương hát bài chủ đề có hí khang phụ trợ."
Diệp U nhìn anh mỉm cười:
"Ồ, thầy Trình Cảnh thích cô Hứa phải không?"
"Nhưng người ta không vui." Trình Cảnh nói tới đây, nhíu mày rầu rĩ,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!