Diệp U nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt cặn bã:
"Nhưng mà vừa rồi không phải tôi bất cẩn."
Lục Tẫn: ……
Ở khoảng cách này, Diệp U có thể thấy rõ vành tai Lục Tẫn nổi một lớp màu hồng nhạt, rất nhạt nhưng rất đáng yêu.
Cô quay đầu, không khỏi cười khẽ.
Cằm Lục Tẫn siết chặt, yên lặng cõng Diệp U đi xuống.
Lúc sắp đến sơn trang, Diệp U ầm ĩ đòi xuống:
"Để tôi tự đi, lỡ như bị chú Hỉ thấy sẽ nói này nọ."
Ừm. Lục Tẫn cũng biết tính chú Hỉ, thả Diệp U xuống tại chỗ.
Diệp U từ từ một đỗi đã lâu, mặc dù cơ bắp vẫn hơi đau, nhưng cuối cùng có thể đi lại bình thường. Lục Tẫn đi bên cạnh cô và nói:
"Tôi thấy cô nên tập thể dục nhiều hơn."
…… Diệp U nghẹn một chút,
"Mấy ngày nay, tôi đều chạy bộ mỗi sáng trong sơn trang, đã tăng cường tập thể dục rồi."
Lục Tẫn mấp máy khóe miệng, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.
Sau khi vào sơn trang, Diệp U nhìn thấy Tiêu Tư Thành xách vali từ xa. Tiêu Tư Thành thấy cô quay lại, đặt vali sang một bên, đi tới: Chị đi ra ngoài à?
Diệp U: …………
Trời ạ!!!
Cô đi ra ngoài khi nào???
Diệp U sửng sốt ba giây, sau đó nhìn vị trí dưới chân mình, hỏi một cách cứng rắn:
"Chị đi ra ngoài? Không có, chẳng phải chị đang ở trong sơn trang hay sao?"
Tiêu Tư Thành im lặng một lúc:
"Em nhìn thấy chị và Lục tiên sinh từ bên ngoài trở về."
Em nhìn lầm rồi.
"…… Muốn điều chỉnh giám sát để xem không?"
Diệp U: ……
Cô là ai? Cô ở đâu? Vì sao cô rời sơn trang?
Chị, là thế này. Tiêu Tư Thành che miệng ho khan, tựa như muốn phát biểu một chuyện quan trọng,
"Vừa rồi em cũng có nghe nói, tuy rằng chị chạy ra ngoài cứu người là chuyện tốt, nhưng dựa theo quy tắc thi đấu của chúng ta, chị là người đi ra ngoài trước."
Diệp U lẳng lặng nhìn anh.
Tiêu Tư Thành bị cô nhìn có chút luống cuống:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!