Chương 5: Lý do quang minh chính đại

Nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, trong lòng Chủ tịch huyện Tiết Văn Long có một cảm giác chán ngán. Theo y, Chủ tịch thị trấn Liễu Kình Vũ này thật sự quá ngây thơ, không biết quy củ, lại cùng lãnh đạo đôi co như vậy.

Nhưng suy xét về thân phận thần bí của Liễu Kình Vũ, y tạm thời còn chưa muốn trực tiếp trở mặt với hắn, cho nên kiên nhẫn giải thích nói:

- Tiểu Liễu à, cậu không biết rồi, nếu như đập nước Cảnh Lâm không xả nước thì huyện trấn sẽ nguy mất, đến lúc đó thì tổn thất vô cùng to lớn. Thân là cán bộ lãnh đạo, cậu nhất định phải có tinh thần hi sinh, lấy đại cục làm trọng.

Tuy rằng tôi cũng biết đập nước Quan Sơn các cậu sẽ chịu áp lực khá lớn, nhưng quả thực là không còn cách nào khác, cũng không thể để trên Huyện bị lụt được.

Đúng rồi, các thôn ấp ven bờ hạ du đập Cảnh Lâm cũng đã được Huyện thông báo, yêu cầu làm tốt công tác phòng ngự, nhất là thị trấn Quan Sơn các cậu, trông coi đập nước Quan Sơn phải chú ý cẩn thận, tuyệt đối không được lơ là.

Thị trấn các cậu nhất định phải kịp thời sơ tán dân chúng, đảm bảo an toàn tính mạng và tài sản của dân chúng, đây là chức trách của một Chủ tịch thị trấn như cậu. Nếu có vấn đề gì tôi sẽ hỏi cậu đầu tiên.

Nói xong không đợi Liễu Kình Vũ có phản ứng, Tiết Văn Long liền trực tiếp cúp điện thoại.

Liễu Kình Vũ bên này vừa mới cúp điện thoại, lại có một cuộc điện thoại gọi tới, lần này là Bí thư Đảng ủy thị trấn Thạch Chấn Cường:

- Tiểu Liễu à, tôi cùng đồng chí Hồ Quang Viễn, Vương Học Văn lập tức phải lên Huyện họp, mọi việc trong thị trấn cậu toàn quyền phụ trách, cậu phải làm tốt công tác phòng lụt, bố trí cho cư dân sơ tán an toàn, nếu xảy ra vấn đề gì thì tôi không bảo vệ được cậu đâu.

Nói xong, Thạch Chấn Cường liền cúp điện thoại rồi lên xe rời đi, đồng hành còn có Phó chủ tịch thị trấn Hồ Quang Viễn và Vương Học Văn.

Trên xe, Vương Học Văn sắc mặt có chút xấu hổ nói với Thạch Chấn Cường:

- Bí thư, hiện tại mọi việc đều giao cho Liễu Kình Vũ, nếu chẳng may bị vỡ đập thì làm thế nào? Trên Huyện có đổ trách nhiệm lên đầu chúng ta không?

Thạch Chấn Cường vô cùng tự tin khoát tay nói:

- Sao có thể đổ trách nhiệm cho chúng ta, chúng ta là lên Huyện họp, toàn bộ công tác phòng chống lũ lụt là giao cho Liễu Kình Vũ, xảy ra vấn đề gì đều do hắn chịu trách nhiệm hết, điều này ông không phải lo lắng.

Hơn nữa, chỉ một giờ nữa thôi là đại hồng thủy tràn vào, không biết thị trấn chúng ta sẽ biến thành cái bộ dạng gì, chúng ta nên biến khỏi mảnh đất thị phi này. Người nhà các ông cũng đều rút lên Huyện rồi chứ?

Hai người đều gật gật đầu, Hồ Quang Viễn nói:

- Vâng, đêm qua đã rời khỏi thị trấn rồi.

Thạch Chấn Cường vừa lòng gật đầu:

- Được rồi, mọi việc tiếp theo để Liễu Kình Vũ hứng chịu đi.

Giờ phút này, Liễu Kình Vũ đứng ở đập nước Quan Sơn, nhìn nước sông Quan Sơn đang không ngừng dâng lên, ánh mắt lộ vẻ kiên nghị, nhìn sang Điền Lão Xuyên bên cạnh nói:

- Điền Lão Xuyên, đập Quan Sơn nhất định là giữ không được, thảm họa lũ lụt là không tránh khỏi, để giảm thiểu tối đa tổn thất, ông hãy quay về tổ chức cho thôn dân nhanh chóng sơ tán, ngoại trừ những vật quan trọng thì các thứ khác không cần mang theo, nhanh chóng chạy đến Thiên Vương Lĩnh an bài, chỉ cần người không việc gì thì cái gì cũng có thể khôi phục.

Mặt khác ông thông báo cho Trưởng thôn và Bí thư chi bộ các thôn khác, nói bọn họ cũng bố trí cho dân sơ tán đến Thiên Vương Lĩnh hoặc các vùng đất cao. Một giờ nữa tôi sẽ cho người phá hủy một đoạn đê đập, bảo đảm hồng thủy không tràn vào nhà mà chỉ tràn ra đồng ruộng thôi.

Điền Lão Xuyên nghiêm túc gật đầu:

- Chủ tịch thị trấn Liễu, tôi nghe ngài.

Nói xong, Điền Lão Xuyên lo lắng rời đi.

Liễu Kình Vũ lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số của Trưởng đồn công an thị trấn Hàn Quốc Khánh:

- Sếp Hàn, tôi là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn Liễu Kình Vũ, ngay bây giờ anh hãy lập tức đưa mấy kg thuốc nổ đến đập Quan Sơn gần thôn Mã Lan.

Hàn Quốc Khánh sớm đã nhận được tin tức, đang tổ chức cho người nhà mình đón xe rút ra khỏi thị trấn, nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, gã vô cùng áy náy nói:

- Chủ tịch thị trấn Liễu, thật ngại quá, tôi đang bận rồi, không làm được việc gì đâu, anh tìm người khác vậy.

Liễu Kình Vũ sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!