Đối với hành động tự bào chữa của Vương Đông Dương, Liễu Kình Vũ sớm đã đoán trước được, bởi vì Vương Đông Dương hôm nay chỉ là mục tiêu không quan trọng.
Liễu Kình Vũ vô cùng hiểu rõ, với những việc Vương Đông Dương đã làm, bản thân mình cũng chẳng đụng chạm gì được tới gã ta, cũng không có biện pháp nào gây khó dễ cho gã ta, nhưng mà thông qua việc này cho gã ta một sự cảnh cáo và nhắc nhở thì vẫn có thể được.
Mục tiêu chính hôm nay của Liễu Kình Vũ chính là Trương Hoành Hiên.
Bởi vậy cho nên sau khi Vương Đông Dương nói xong, vẻ mặt Liễu Kình Vũ ngay lập tức liền trầm xuống, nói với Thạch Chấn Cường:
- Bí thư Thạch, Vương Đông Dương là Chủ nhiệm văn phòng Đảng
- Chính quyền, lại là chủ nhiệm trấn ủy, ngài xem thử tình hình của ông ta như thế này thì nên xử lý ra sao?
Vừa mở miệng Liễu Kình Vũ đã đem củ khoai lang nóng phỏng tay này quăng thẳng cho Thạch Chấn Cường.
Thạch Chấn Cường cũng chẳng phải là kẻ ngốc, y đương nhiên nhìn ra rất rõ ràng hành động này của Liễu Kình Vũ là đang rắp tâm hại người, nếu y nói là phải xử lý nghiêm khắc, như vậy thì Vương Đông Dương sẽ bất mãn đối với y, dù sao thì hắn ta vì bao che cho y mới nhận hết trách nhiệm về phía mình, nhưng nếu y đưa ra phương thức xử lý quá nhẹ, chắc chắn sẽ bị người khác mượn đó làm cái cớ nói y bao che cho cấp dưới.
Chiêu này của Liễu Kình Vũ chính là một hòn đá ném hai con chim, tuy nhiên Thạch Chấn Cường cũng là một con cáo già, y liền bình thản nói:
- Chủ tịch Liễu, giống như lời cậu vừa nói, đồng chí Vương Đông Dương là Chủ nhiện trấn ủy của thị trấn chúng ta, là cấp dưới trực tiếp của tôi, để tôi nêu ra ý kiến xử lý cậu ta quả thực là có phần không phù hợp, tôi vẫn là cứ nên tránh sang một bên, cậu là nhân vật đứng thứ hai của thị trấn, hay là để cho mọi người lắng nghe ý kiến xử lý của cậu đi.
Thái cực thôi thủ!
Thạch Chấn Cường chỉ nhe nhàng một câu như vậy, liền đem củ khoai lang nóng này đẩy ngược về tay Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ cười nhạt:
- Được rồi, nếu như Bí thư Thạch đã nói vậy, tôi cũng không khách sáo nữa, tôi thấy hành động này của đồng chí Vương Đông Dương tuy là không thích đáng, nhưng dù sao cũng không thể coi là hành động vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, chỉ cần xử lý cảnh cáo là được rồi.
Hy vọng là đồng chí Vương Đông Dương sau này dù cho thế nào cũng không được tự ý quyết định, nếu như phát sinh chuyện giống như vậy một lần nữa, tuyệt đối sẽ xử lý nghiêm chứ không thể tha.
Vốm Vương Đông Dương vẫn đang luôn phập phồng lo sợ, vô cùng lo lắng rằng Liễu Kình Vũ sẽ dở công phu sư tử ngoạm ra, xử lý mình thật nghiêm khắc, nhưng sau khi nghe Liễu Kình Vũ nói xong, gã ta coi như đã hoàn toàn yên tâm.
Ngay cả trong lòng Thạch Chấn Cường đang căng như dây đàn cũng đồng thời trùng xuống.
Nhưng mà, vửa lúc đó, Liễu Kình Vũ lại nói tiếp:
- Thưa các vị, liên quan đến việc của đồng chí Vương Đông Dương có thể xử lý nhẹ, nhưng về việc của Trưởng phòng Tài chính Trương Hoành Hiên nhất định phải xử lý nghiêm.
Nói đến đây, giọng nói của Liễu Kình Vũ trở nên vô cùng nghiêm khắc, trong ánh mắt cũng lộ ra hai tia sắc lạnh.
Mục tiêu của Liễu Kình Vũ chính là Trương Hoành Hiên. Hắn chính là đang muốn rung cây dọa khỉ.
Vào lúc này, các ủy viên thị trấn cũng nhìn ra ý đồ đích thực của Liễu Kình Vũ, không nén được sự khâm phục đối với thủ đoạn lật tay thành mây, đảo tay thành mưa của Liễu Kình Vũ.
Người thanh niên này quả thật rất lợi hại, lật tay một cái liền có thể đem Thạch Chấn Cường đùa giỡn trong lòng bàn tay, lần lượt phải thoái lui, quả thật là lợi hại.
Vẻ mặt Thạch Chấn Cường rất bình tĩnh, cũng chẳng nói thêm lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ. Y muốn xem thử, rốt cuộc là Liễu Kình Vũ muốn chơi như thế nào.
Giống như mong muốn của y, Liễu Kình Vũ tiếp tục ra chiêu:
- Các vị ủy viên, tôi tin chắc vừa rồi các vị cũng đã nghe được lời thừa nhận của đồng chí Trương Hoành Hiên. Trước khi đồng chí Vương Đông Dương đến chỗ ông ấy lấy tiền, tôi đã từng đặc biệt gọi đồng chí Trương Hoành Hiên đến phòng làm việc của tôi, dặn đi dặn lại ông ấy phải tuân thủ đúng theo các quy trình liên quan của Phòng Tài chính, nhưng mà không đến nửa ngày sau, ông ta liền đem lời tôi dặn quăng lên tận chín tầng mây.
Tôi muốn hỏi các vị một câu, đối với chuyện mặc kệ chỉ thị của lãnh đạo như thế này, cấp dưới không tuân theo lệnh chúng ta còn có thể phân công công việc thêm lần nữa không? Không thể, tuyệt đối là không thể!
Công việc của Phòng Tài chính liên quan đến lợi ích trực tiếp của hơn ba mươi ngàn dân chúng trong thị trấn Quan Sơn, liên quan đến tiền lương phúc lợi đãi ngộ của rất nhiều nhân viên trong bộ máy chính phủ của thị trấn chúng ta, giao cho một người không đáng tin cậy như vậy phụ trách, tôi kiên quyết không đồng ý.
Cho nên, trong hội nghị này, tôi đề nghị miễn trừ chức vụ Trưởng phòng Tài chính của đồng chí Trương Hoành Hiên, điều đến nhậm chức ở Hội đồng nhân dân, chọn một ứng cử viên mới khác đến đảm nhiệm chức vụ Trưởng phòng Tài chính.
Liễu Kình Vũ vừa nói xong, mặt Trưởng phòng tài chính Trương Hoành Hiên đang lắng nghe diễn biến hội nghị liền trắng bệch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!