Chương 4: Nguy cơ trùng trùng

Điền Lão Xuyên bước đến xách thử bao tải Liễu Kình Vũ vừa mới thả xuống, sắc mặt biến đổi. Một bao tải đất đá này nặng ít nhất hơn 60kg, mà hiện trường đã chất đống nhiều như vậy, hiển nhiên Liễu Kình Vũ đã làm việc rất lâu rồi. Điền Lão Xuyên thật sự bị cảm động, lòng người cũng là máu thịt mà.

Điền Lão Xuyên lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Bí thư chi bộ thôn Mạnh Khánh Siêu, lớn tiếng nói:

- Lão Mạnh, lập tức sử dụng loa thông báo cho dân chúng trong thôn làm tốt công tác chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể di tản, mặt khác tổ chức đàn ông trong thôn mang theo lương thực, công cụ, bao tải, xe kéo đến đập nước để tuần tra hộ đập.

Hiện giờ mực nước đang dâng lên rất nhanh, nếu không tiến hành gia cố, chỉ sợ sẽ không chịu nổi. Còn nữa, phái người đến Thiên Vương Lĩnh xem lều trại mà Chủ tịch thị trấn Liễu nói dựng thế nào, nếu tình huống nguy cấp thì phải mau chóng sơ tán.

Mạnh Khánh Siêu và Điền Lão Xuyên làm việc với nhau rất lâu rồi, phối hợp hết sức ăn ý, không chút do dự liền đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Điền Lão Xuyên lại gọi điện cho các Trưởng thôn ở các thôn lân cận, nói cho mọi người biết tình hình hiện tại của đập nước Quan Sơn, bảo mọi người tổ chức nhân sự đến đập lớn tiến hành gia cố và tuần tra phòng hộ.

Sau khi gọi điện thoại xong, Điền Lão Xuyên dẫn người đi về phía Liễu Kình Vũ. Trên bãi đất đá phía bên kia đập lớn, dưới đêm đen như mực, Liễu Kình Vũ đang dùng xẻng xúc đất đá cho vào bao tải, Điền Lão Xuyên đi đến trước mặt Liễu Kình Vũ, một tay cầm lấy xẻng của hắn, nói:

- Chủ tịch thị trấn Liễu, anh nghỉ ngơi đi, việc này giao cho chúng tôi.

Nhìn thấy đám người Điền Lão Xuyên chạy tới, Liễu Kình Vũ biết rằng hiện tại bọn họ đã tin tưởng lời nói của mình rồi. Đối với yêu cầu của Điền Lão Xuyên, hắn cũng là thản nhiên lắc đầu nói:

- Không vấn đề gì, tôi có thể làm được, giúp tôi đóng bao tải đi, một người làm hiệu suất quá thấp.

Nghe những lời nói của Liễu Kình Vũ, trong ánh mắt Điền Lão Xuyên toát ra tia cảm động, lão trực tiếp đi đến cầm lấy một bao tải không, sau đó nói với những người khác:

- Các người lập tức tìm công cụ xúc đất đá vào bao đi.

Rất nhanh, mọi người lao vào làm việc, khí thế ngất trời. Không lâu sau, rất nhiều người dân thôn Mã Lan lục tục kéo đến đập nước, gia nhập vào đội ngũ đang gia cố phòng hộ đập nước. Các loại đèn cũng đã được bật, dưới ánh đèn, bóng người đi lại lắc lư tạo nên một cảnh tượng hết sức bận rộn.

Liễu Kình Vũ từ đầu đến cuối đều xung phong tuyến đầu, giờ đây trên mặt, trên cổ, trên tay, trên người hắn khắp nơi đều là bùn đất, ngoại trừ hai cha con Điền Lão Xuyên và Điền Tiểu Xuyên từ đầu tới cuối vẫn ở bên cạnh hắn, gần như không có mấy người có thể nhận ra hắn.

Màn đêm buông xuống, mưa rơi càng lúc càng lớn, căn bản không có dấu hiệu ngừng lại. Đúng lúc này, đài khí tượng thành phố khẩn cấp ban bố báo động màu cam, dự báo thời tiết nói huyện Cảnh Lâm ngày mai sẽ có mưa kéo dài.

Đập Quan Sơn.

Mực nước đã dâng lên còn cách mặt đập không đến 20cm, lại đang không ngừng dâng lên. Đứng trước đập lớn đang được gia cố vững chắc, các thôn dân được phái đến tuần tra của các thôn cũng bắt đầu lo lắng. Giờ khắc này, Điền Lão Xuyên nhìn con đập đang từng bước được gia cố, trong lòng tràn đầy cảm động.

Lão biết rằng, hôm nay nếu không có vị Chủ tịch thị trấn mới tới này, chỉ sợ tối nay thôn Mã Lan đã chìm trong biển nước.

Mà hiện tại, từ lúc đám người mình đến đây, vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi này đã ở tuyến đầu hơn 5 tiếng đồng hồ rồi, đến một ngụm nước cũng chưa uống, một miếng cơm cũng chưa ăn, nhưng hắn vẫn kiên trì không biết mệt mỏi.

Nếu như lúc đầu Điền Lão Xuyên đối với Liễu Kình Vũ chỉ là sự khân phục thì giờ đây lão thực sự đã có chút sùng bái rồi. Dù là thể hiện cũng cần có nghị lực và thể lực.

Vị Chủ tịch thị trấn này làm việc trong một thời gian dài như vậy, luôn xung phong tuyến đầu, đây không phải là vấn đề thể lực và nghị lực, chính mình cũng đã phải nghỉ ngơi vài lần. Hai cha con thay phiên nhau phối hợp với Liễu Kình Vũ mới có thể theo kịp hiệu suất làm việc của hắn.

- Chủ tịch thị trấn Liễu, nghỉ ngơi một lát đi, anh đã hơn 5 tiếng đồng hồ không nghỉ rồi.

Điền Lão Xuyên nói với Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ khoát tay, cười nói:

- Không vấn đề gì đâu, tôi trước kia là lính, thân thể cường tráng, có thể chịu đựng được. Phỏng chừng tối nay mực nước còn dâng lên, không thể nghỉ ngơi được. Mệt một chút không là gì, chỉ cần tính mạng và tài sản của dân chúng được an toàn thì tôi mới không hổ thẹn với lương tâm của mình.

Nói xong Liễu Kình Vũ lại tiếp tục cúi đầu làm việc.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Ánh mắt của Điền Lão Xuyên có chút đỏ hoe.

Qua nhiều năm như vậy, lão nghe qua rất nhiều cán bộ, bao gồm cả Chủ tịch huyện, Chủ tịch thành phố nói những lời tương tự, nhưng theo Điền Lão Xuyên, những lời nói đó thuần túy là để thể hiện, không có người nào thực sự làm việc vì thôn dân.

Những lời nói của Liễu Kình Vũ mới chân chính phát ra từ tâm can, hắn đã dùng hành động của mình để chứng minh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!