6
Đại nương lộ ra vẻ mặt càng thêm hoảng sợ, có lẽ là cảm thấy ta điên rồi.
Hỏa hống là thần thú.
Lúc ta vào, trên người ngay cả vũ khí và giày dép cũng không có.
Chỉ cần hỏa hống đè ta xuống, trong khoảnh khắc tiếp theo, móng vuốt nhọn hoắt có thể móc lưỡi ra ăn cho thỏa thích.
Những người khác đều phát hiện ra động tĩnh.
Từng người ngơ ngác quay đầu nhìn ta.
Lúc này, một lão giả đột nhiên trợn to mắt, ông ta a a kích động kêu lên với những người xung quanh, vừa chỉ vừa ra hiệu, chỉ vào ta, lại chỉ lên trời.
Có người hiểu ra, cũng kích động theo.
Khẩu hình của bọn họ không có âm thanh, nhưng từng người đều gọi tên ta.
Ân Hoa.
Có người trong mắt là nước mắt, có người là phẫn nộ, có người là mờ mịt, còn có người là hoảng hốt.
Nhưng không hẹn mà cùng, bọn họ đều nhường đường, nhường đường cho ta rút lui.
Giờ khắc này, bọn họ đều chỉ muốn ta mau chạy.
Hỏa hống là thú sinh ra trong lửa, toàn thân nó nóng rực như dung nham, không cháy không tắt.
Trong mắt bọn họ, ta hiển nhiên không phải là đối thủ của thần thú to lớn này.
Ta không nhúc nhích.
Khi hỏa hống nhào tới, nó nhìn chằm chằm vào cái lưỡi và đầu mới mọc ra của ta.
Vừa há to miệng.
Khi nó sắp nhào tới trước mặt ta, ta giơ tay ấn về phía sau gáy.
Có lẽ cho rằng ta muốn đầu hàng chịu chết, có người sợ hãi nhắm mắt lại.
Chính là lúc này!
Ta đưa tay ra sau lưng, rút mạnh Tích Cốt Đinh sắc bén ra.
Màu trắng nóng rực và m.á. u phun ra như suối, giống như d.a. o nóng cắt sáp!
Rút kiếm sinh tử!
Cắt!
Mổ bụng!
Hỏa hống vồ hụt quay đầu nhìn ta, vẻ mặt còn mang theo kinh ngạc và khó tin.
Giây tiếp theo, bụng nó mở ra, những thứ bên trong giống như lửa cuồn cuộn rơi xuống.
Nó cúi đầu muốn chạy trốn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!