Chương 1: (Vô Đề)

Ta hồi cung ngày ấy, phụ hoàng đại xá thiên hạ.

Mọi người đều biết, công chúa Diên Ninh mất tích suốt mười ba năm đã trở về.

Mười ba năm trước, trong lần Hoàng gia săn bắn, tiểu công chúa bị mãnh thú tấn công, từ đó không rõ sống chet.

Hoàng hậu vì vậy mà mơ mơ hồ hồ đến phát điên.

Thống lĩnh cấm quân bị hạch tội, xử trảm cả nhà. Không ai biết, con trai của thống lĩnh vẫn còn sống.

Lại càng không ai hay, khi phụ hoàng phái đến một nhóm cao thủ cho ta lựa chọn cận vệ…

Ta liếc nhìn qua đám người, chỉ về phía hắn.

Khoảnh khắc hắn ngẩng đầu chạm vào ánh mắt của ta, ta khẽ cười.

Chúng ta trở về, để đòi lại món nợ cũ mười ba năm trước.

1.

Lớp lớp xiêm y cung trang phức tạp khoác lên người.

Vinh Quý phi nâng bộ diêu khảm châu ngọc trong khay vàng lên, tự tay cài vào búi tóc ta.

Thật là xinh đẹp.

Nàng dịu dàng mỉm cười:

"Mấy ngày nữa có cung yến, không biết bao nhiêu con cháu Vương hầu sẽ vì điện hạ mà khuynh đảo đây."

Ta khẽ nâng mắt, nhìn vào chính mình trong gương đồng. Dung nhan tinh khiết, búi tóc ngay ngắn, dung mạo cao quý. Không còn chút dấu vết nào của nha đầu hoang dã từng lăn lộn nơi sơn dã chợ búa.

Ta lại nhìn qua gương đồng, ngắm nghĩa nữ tử phía sau.

Bộ cung trang hoa mỹ tinh xảo, đôi mắt cong cong dịu dàng. Trông thì hiền hòa vô hại, dễ gần thân thiện. Nhưng ta lại nghĩ, lúc này nếu có cơ hội, liệu nàng ta có dùng cây trâm vàng này đâm thẳng vào cổ họng ta không đây?

Nghĩ vậy, ta khẽ cười:

"Quý phi nương nương khách sáo rồi, cứ gọi ta một tiếng Diên Ninh là được rồi."

Diên Ninh là phong hào của ta.

Vinh Quý phi dịu dàng thở dài:

"Diên Ninh thật sự rất giống bệ hạ, nhưng phong thái và giọng điệu lại có bóng dáng của Hoàng Hậu nương nương. Nếu nàng ấy có thể thấy được bộ dáng hiện tại của người, chắc hẳn cũng sẽ vui mừng lắm, chỉ tiếc là..."

Chỉ tiếc rằng, Hoàng hậu cao cao tại thượng năm nào, nay lại vì rối loạn tâm thần mà bị giam cầm ở Trường Lạc cung suốt bao năm trời. Không có thánh chỉ, bất luận là ai cũng không được diện kiến.

Kể cả ta, đứa con ruột thịt của bà.

Thấy ta không đáp, Vinh Quý phi lại tiếp lời:

"Cũng không vội, chờ thêm một thời gian nữa, nếu bệnh tình của Hoàng Hậu nương nương ổn định, ta sẽ thỉnh cầu bệ hạ, để hai mẹ con con được gặp nhau."

Nói rồi nàng nhẹ nhàng vuốt lên búi tóc ta:

"Con mới về cung, hẳn còn nhiều thứ chưa quen, nếu có gì không hiểu hoặc cần gì, cứ đến tìm ta."

Ta có chút ngại ngùng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!