Chương 7: (Vô Đề)

Kẻ như hắn, năm đó vì chút lợi nhỏ mà dám làm giả chứng cứ, đến lúc sinh tử lại càng chẳng thể suy tính gần xa. Với hắn mà nói, bất kể ai thuê sát thủ cũng đều chỉ có một mục đích, chính là giết người diệt khẩu.

Hắn không còn cách nào khác.

Một chiếc thuyền tặc đã bắt đầu dột nước, những kẻ trên thuyền đều đang thấp thỏm lo âu. Khi lỗ hổng trên thuyền không thể nào bịt lại được nữa, so với việc bị người khác đẩy xuống nước, luôn sẽ có kẻ lựa chọn...

Lật tung cả con thuyền.

"Rạng sáng đã phái người ra ngoài rồi."

Kỷ Thư ngồi bên cạnh ta lau thanh đao, thản nhiên nói:

"Lúc này chắc đã đưa người vào cung."

Ta vừa nghịch mấy túi hương trong tay, vừa chống cằm nhìn hắn, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, liền nhíu mày: 

"Ngươi lấy khăn tay của ta lau đao? Đó là gấm Nguyệt Hoa thượng hạng đấy!"

Hắn đáp:

"Đã tặng ta rồi, dùng thế nào chẳng là dùng? Ta mang theo bên người, dùng rất thuận tay."

Ta lập tức giơ chân đá hắn, đá xong lại đưa tay ra: Trả lại ta!

Khóe môi hắn khẽ cong, thu đao lại, cẩn thận gấp chiếc khăn tay ngay ngắn rồi nhét vào trong ngực:

"Sau này không dùng nữa."

Ta hừ một tiếng, lười so đo với hắn.

Ngoài cửa sổ, ráng chiều rực rỡ, nhìn sắc trời này, phụ hoàng chắc sắp đến rồi. Hôm xảy ra thích sát trong rừng mai, ta giả vờ ngã lúc chạy trốn rồi bị trật chân, mấy ngày nay ông thường đến điện Lăng Hoa thăm ta, trò chuyện cùng ta để ta không cảm thấy bức bối.

Ta gọi cung nữ đến, dặn nàng bỏ túi hương vào hộp báu rồi dẫn người ra ngoài. Quả nhiên, vừa đi ra đã đụng ngay thánh giá.

Định đi đâu vậy?

Ta ngoan ngoãn hành lễ: 

"Nghe nói dạo gần đây muội muội Diên Bình khó ngủ, nhi thần nhờ ngự y kê một ít thảo dược an thần, làm thành mấy túi hương. Nghe nói muội ấy gần đây ít gặp khách nhưng vẫn sẽ gặp mẫu phi của mình, nên nhi thần muốn đưa đến cho Quý phi nương nương, nhờ người chuyển giúp."

Phụ hoàng nói:

"Con cũng thật chu đáo."

Rồi dặn dò người bên cạnh:

"Đi thôi, trẫm đi cùng con."

Lại quay sang dặn thuộc hạ:

"Đến cung Quỳnh Hoa truyền lời, bảo Diên Bình qua cùng dùng bữa tối."

15.

Từ xa trông thấy cửa cung của Quý phi, ta lấy làm lạ:

"Ơ? Kia chẳng phải là Lưu ma ma hầu cận bên cạnh nương nương sao? Sao lại đứng trước cửa cung thế kia?"

Ánh mắt Phụ hoàng trầm xuống, giơ tay ngăn thái giám định tiến lên đi thông báo. Lưu ma ma thấy chúng ta thì ngự giá đã đến trước điện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!