Chương 4: (Vô Đề)

Lần đầu ta gặp Kỷ Thư là vào thời khắc sinh tử. Kẻ điên ấy bị phụ hoàng ta lưu đày, giữa đường bỏ trốn, trở thành một sát thủ sống nhờ vào giết chóc. Hắn cứu ta nhưng lại ép ta học cách giết người.

Ta không chịu, thế là hắn trói ta vào góc bàn, bắt ta đối diện với cảnh giết chóc ngay trước mắt. Máu bắn tung tóe lên mặt ta, hòa cùng với nước mắt mặn chát. Suốt quãng thời gian ấy, trong mắt ta đã cạn khô không còn gì nữa, chỉ còn lại một mảng hằn sâu màu đỏ của máu.

Lúc tỉnh táo, ta chỉ có thể mài từng chút một. Dựa vào góc bàn sắc bén, ta cật lực mài đứt sợi dây trói cổ tay.

Hôm đó, hắn ra ngoài làm nhiệm vụ mới, để ta lại trong phòng, trong khi sợi dây sắp đứt lìa. Ta còn chưa kịp mừng rỡ thì kẻ thù của hắn đã tìm đến. Gã bị thương nặng nhưng vẫn lảo đảo lần tìm vào phòng. Nhìn thấy chỉ có một mình ta, hắn không nói một lời đã lập tức lao tới.

Ta lăn qua một bên, bị hắn đ è xuống, tay chạm trúng con dao bổ củi bên góc tường.

Đó là lần đầu tiên ta giết người. Khi ta đẩy xác chết trên người ra, cả thân đầy máu mà ngồi dậy, ngoài cửa sổ vang lên một tràng vỗ tay.

Kẻ điên đứng ngay đó, nhếch môi cười nhìn ta.

"Chúc mừng ngươi nhé, cuối cùng ngươi cũng học được rồi."

Hắn cố tình làm vậy.

Cố tình để ta mài đứt dây trói.

Cố tình bỏ mặc ta một mình.

Cố tình để một kẻ bị thương nặng tìm đến.

Ta như bừng tỉnh khỏi cơn mê, sững sờ nhìn con dao nhuốm máu trong tay. Không còn muốn nghĩ ngợi gì nữa, ta giơ dao, định cứa thẳng vào cổ. Chỉ trong chớp mắt, hắn nhảy vào, đoạt lấy con dao trong tay ta. Rồi hắn kéo ta đến trước bàn, giữ chặt tay phải ta.

Không chút do dự, lưỡi dao vung lên…

Chặt đứt ngón út của ta.

"Xem ra ngươi không thích hợp cầm đao kiếm. Nhưng không sao, ngoài nó ra, ta còn rất nhiều cách giết người có thể dạy lại cho ngươi."

"Đừng xúc động quá. Ngươi tự sát một lần, ta chặt một ngón tay. Ngươi cũng không muốn tay chân mình đều bị chặt sạch chứ?"

Chấn động từ việc giết người lẫn cơn đau xé da cắt thịt khi mất đi ngón tay, đau đớn này cứ thế ngấm dần vào tận xương tủy khiến toàn thân ta run rẩy..... Vì sao ngày đó ta không chết trong miệng hổ?

Ta cắn chặt răng, cố gắng gượng dậy,

"Ta... sẽ giết ngươi..."

Tốt. Hắn lạnh lùng cười, buông tay ta ra rồi ném thêm một người khác vào phòng.

"Nhưng bây giờ, trước hết hãy nghĩ cách sống sót đi đã."

Ta ngẩng đầu.

Trước mắt ta là một thiếu niên có vẻ chỉ lớn hơn ta đôi chút.

9.

Kẻ điên nói rằng vì cấm vệ quân bảo vệ không chu toàn, không chỉ để hổ dữ phát cuồng mà còn khiến ta mất tích, sống chết không rõ. Thống lĩnh cấm vệ quân là Thư Lăng cùng cả nhà đã bị luận tội, chịu án chém đầu cả nhà.

Thế nhưng hắn lại giống như đã từng cướp đoạt ta, nửa đường chặn lại, cứu lấy mầm non duy nhất còn sót lại của nhà họ Thư.

Hê. Hắn tựa vào mép bàn, đưa chân đá thiếu niên kia một cái,

"Đây chính là tiểu công chúa đã hại nhà ngươi tan cửa nát nhà đấy, ngươi có muốn báo thù không?"

Hắn lại vứt con dao bổ củi xuống trước mặt thiếu niên,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!