Chương 12: (Vô Đề)

26.

Không ai có thể cứu được bà ta nữa.

Nhiều năm sủng ái của Đế vương, sự cân nhắc giữa triều cục và thế gia, cuối cùng cũng đến lúc tiêu hao cạn kiệt.

Ta ngồi trong cung của bà ta, nhìn bà ta bị người ta gắt gao đ è xuống đất, mà phụ hoàng trên cao kia, vẻ mặt lạnh lẽo như băng.

Làm sát thủ nhiều năm, ta hiểu rõ biểu cảm không tức giận mới là biểu cảm chứa đầy sát ý.

"Giết đi... Tất cả đều đáng chết!"

Bà ta vẫn giãy giụa, đôi mắt đỏ rực, không còn nửa phần đoan trang tự giữ thường ngày, điên cuồng đến cực điểm.

"Hoàng hậu cái gì, trưởng công chúa cái gì! Tất cả đều chết hết đi!"

"Mẫu phi! Mẫu phi! Người đừng nói nữa! Cầu xin người đừng nói nữa!"

Diên Bình cũng vội vàng nghe tin chạy đến, vừa vào cửa liền nhào đến bên cạnh bà ta, điên cuồng dập đầu trước mặt phụ hoàng.

"Phụ hoàng! Mẫu phi nhất định là bệnh đến hồ đồ mới nói những lời này! Người sẽ không... Người sẽ không làm những chuyện đó đâu! Cầu xin phụ hoàng minh giám!"

Từ sau khi nỗi oan của Dương gia được rửa sạch, giữa mẹ con hai người bọn họ đã có một vách ngăn không thể vượt qua. Tề Thanh Vinh bị cấm túc, Diên Bình cũng đóng cửa không ra ngoài, đã lâu rồi hai người không gặp .

Không ngờ đến thời điểm này, phận làm con gái, nàng vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn. Ta theo đó đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, quỳ xuống trước long tọa nhưng lại không nói một lời.

Không nói, chính là đã nói lên tất cả.

Phụ hoàng trầm giọng:

"Diên Ninh, con đứng dậy. Diên Bình, con cũng đứng dậy!"

Ta nghe theo lệnh mà đứng lên. Còn Diên Bình vẫn cố chấp quỳ ở đó, vừa khóc vừa cầu xin:

"Phụ hoàng, mẫu phi người... người sẽ không—"

"Là chính nàng ta tự miệng nói ra!"

Dường như không thể nhẫn nhịn được nữa, phụ hoàng cuối cùng cũng giận dữ quát lớn. Ngài giơ tay chỉ về phía ngoài cung, nơi có mấy tấm vải trắng được phủ vội lên thi thể: 

"Trên đường đến đây, con có nhìn thấy mấy cái xác bên ngoài không? Đó là do chính tay mẫu phi con giết!"

"Khi trẫm đến, nàng ta còn ngồi giữa đống thi thể, chính miệng nói rằng năm đó lẽ ra không cần phải phí công phái thích khách chặn giết dưới vách núi mà nên trực tiếp hạ kịch độc, để hổ dữ xé xác Diên Ninh!"

"Còn cả Thư gia nữa, ngày ngày bám theo ngoại thích của Hoàng hậu, ngăn chặn cấm quân của Tề gia nhúng tay vào. Chết cũng tốt, vừa hay tiện thể tiễn bọn chúng đi một lượt!"

"Nàng ta còn nói, ông trời thật không có mắt, lại để cho nghiệt chủng của Hoàng hậu sống đến tận bây giờ! Nàng ta muốn giết sạch tất cả!"

Ta đứng một bên, vẻ mặt hoảng sợ đến mức sắp rơi nước mắt. Nhưng thực ra, bàn tay giấu trong tay áo rộng của ta lại đang buồn chán mà bẻ móng tay chơi..... Lấy đạo của người, trả lại cho người.

Đây là điều hữu dụng nhất mà ta từng học được từ kẻ điên kia.

Giống như năm đó, ta cũng bắt chước cách hắn đối đãi với ta khi xưa, dùng dao chặt củi, từng nhát từng nhát, chặt đứt mười ngón tay của hắn.

Trước khi cắt đứt cổ họng hắn, ta cũng nhốt hắn vào góc tường, đâm mù đôi mắt hắn, để hắn giãy giụa trong màu máu vô tận suốt nhiều ngày liền.

Tất cả những kẻ từng hủy diệt ta, đều nên nếm thử tư vị đó như thế nào.

27.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!