24.
Ta ngày ngày đến Trung Cung bầu bạn cùng mẫu hậu. Bầu bạn trò chuyện, nắm tay người ra ngoài phơi nắng, làm những món bánh thật ngọt thật ngọt cho người.
Phương thuốc đã đổi, thuốc độc ngừng dùng chưa được mấy ngày, tinh thần của người đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Dẫu vẫn chưa thể nhận ra ta nhưng mỗi ngày đều có lúc đầu óc sáng suốt, có thể nói chuyện cùng ta đôi ba câu.
"Hôm qua làm bánh hoa sen vẫn còn chưa ăn hết đâu."
Hôm ấy ta đang nhào bột trong tiểu trù phòng, mẫu hậu được bà vú dìu đến. Thấy ta bận rộn, người ở sau lưng lẩm bẩm một câu:
"Ta đủ ăn rồi, đừng để bản thân mệt quá."
Ma ma dìu người ngồi xuống, ta quay đầu cười đáp:
"Bánh ngọt mà, tất nhiên phải ăn đồ mới nướng rồi. Hôm qua làm xong, để đến hôm nay là không còn ngon nữa đâu."
Người tựa vào ghế, dù vẫn gầy, nhưng sắc mặt đã khá hơn rất nhiều.
Ngước mắt nhìn ta, bỗng nhiên cười: Mèo con nhỏ.
Ta sững sờ, người giơ tay chỉ lên má ta:
"Bột dính lên mặt rồi kìa."
Tay ta đều lấm lem bột mì, không tiện lau đi, nên theo bản năng nhấc tay lên, dùng mu bàn tay áo chùi bừa. Bất thình lình, ánh mắt người khựng lại, chăm chú nhìn chằm chằm vào tay phải của ta.
Trong khoảnh khắc ấy, ta bỗng giật mình, vội vàng giấu tay ra sau lưng, cười nói:
"Người nhìn xem trên mặt còn dính bột không?"
Người không đáp, chỉ vẫy tay gọi ta: Lại đây.
Ta chần chừ giây lát, rồi vẫn nghe theo mà bước tới. Người không bận tâm tay ta bẩn, nắm lấy cánh tay ta, kéo bàn tay bị ta giấu ra sau lưng. Ta không dám phản kháng quá mạnh, đành mặc cho người muốn làm gì thì làm.
Ánh mắt người rơi trên phần ngón tay đã cụt, trầm mặc hồi lâu, rồi bỗng cúi đầu, nhẹ nhàng thổi một hơi:
"Thổi thổi cho ngươi, không đau không đau."
Khi ta còn là tiểu công chúa, nếu bị té ngã hay va đập, người cũng sẽ thế này, bôi thuốc cho ta rồi thổi thổi lên vết thương.
"Mẫu hậu thổi cho A Âm, không đau không đau."
Khóe mắt ta cay xè, thuận theo lực tay người mà quỳ xuống, ngửa đầu nhìn người:
"Tạ ơn mẫu hậu, thật sự không đau nữa rồi."
Người hài lòng mỉm cười, đưa tay xoa đầu ta: Ngoan.
Dùng xong bữa tối, đợi người ngủ rồi, ma ma tiễn ta ra ngoài.
Bà cảm thán:
"Nhờ có điện hạ, sau khi đổi phương thuốc, không chỉ bớt đắng mà ban đêm nương nương cũng ít gặp ác mộng hơn."
"Điện hạ không biết đó thôi, bao năm nay nương nương đêm nào cũng bị quấy nhiễu bởi những cơn mộng dữ, ban ngày tỉnh dậy luôn lẩm bẩm với lão nô rằng người đã bị hổ tha đi mất… May mắn thay, may mắn thay điện hạ đã trở về."
Ta đáp:
"Ma ma cứ yên tâm, mẫu hậu rồi sẽ ngày càng tốt hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!