21.
Mẫu hậu.
Ta nắm lấy tay người, dịu dàng nói: Con là Thời Âm đây.
Người hơi nghi hoặc nhíu mày, ánh mắt lướt trên người ta từ trên xuống dưới: Ngươi?
Đúng, là con.
Ta nắm tay người chạm lên mặt ta:
"Người sờ thử xem, con chính là Thời Âm, chỉ là con đã lớn rồi."
Lớn rồi sao? Ngón tay người lạnh buốt khẽ lướt qua má ta, Thời Âm lớn rồi…
Người nhìn ta trân trân, lẩm bẩm:
"…Ngươi không giống con bé."
Ta sững lại. Người vuốt v3 gương mặt ta như thể đang nhìn xuyên qua ta mà trông thấy một ai khác.
"Thời Âm của ta biết cười, biết làm nũng, là một cô bé ngây thơ, hồn nhiên."
"Ngươi không giống nó, ngươi không cười, miệng không cười… mắt cũng không cười."
Bao nhiêu năm rồi.
Kể từ khi ta học cách giết người từ đám điên kia, ta chưa từng cảm nhận lại nỗi đau như thế này. Giống như cái ngày ta bị hắn dụ dỗ giết người, lại bị chém rớt ngón tay út đau đến tận xương tủy, thấm vào từng kẽ tim.
Ta cắn chặt răng, dụi nhẹ vào lòng bàn tay mẫu hậu, muốn cười nhưng lại chẳng cười nổi. Ma ma đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, khẽ thở dài:
"Điện hạ, nương nương mơ hồ rồi, ngài đừng trách người."
Ta lắc đầu:
"Ta biết, những năm qua vất vả cho bà rồi."
Ma ma này là người đã theo mẫu hậu từ khi vào cung, tất nhiên cũng nhận ra ta. Bà bưng đến một bát thuốc, giả vờ nhẹ nhàng chuyển chủ đề:
"Nào, nương nương uống thuốc đi, giờ công chúa cũng đã về rồi, vậy thì…"
Ta đón lấy bát thuốc trong tay bà:
"Để ta đút cho mẫu hậu."
Mẫu hậu nhăn mày, lầm bầm một tiếng: Đắng.
Thuốc đưa đến bên môi, người lại quay đầu không chịu uống.
Ma ma cười như đang trêu đùa:
"Nương nương rõ ràng là nhớ điện hạ, biết điện hạ xót thương mình nên mới làm nũng thôi, chứ ngày thường đâu có như vậy."
Ta thổi thổi bát thuốc, dỗ dành:
"Mẫu hậu ngoan, uống xong nhi thần sẽ làm bánh cho người ăn, đảm bảo rất ngọt, có được không?"
Người vẫn không đáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!