Chương 6: (Vô Đề)

8

Khi biết ta lấy được thẻ bài từ phụ thân và có thể không giới hạn lĩnh bạc tại phòng thu chi, Trần thị quả nhiên không thể ngồi yên.

Bà ta chạy vào thư phòng của phụ thân để lý luận.

Nhưng lý luận thế nào, hai người càng nói càng tức giận, cuối cùng phát triển thành một trận cãi vã lớn.

Thế nhưng, Trần thị lại không có lý.

Bà ta càng làm ầm ĩ, phụ thân càng nhớ ra rằng việc ta phải thường xuyên tham gia tụ hội là để gột rửa danh tiếng của tướng phủ.

Mà lý do phải gột rửa, chính là vì Trần thị rảnh rỗi gây chuyện, vu oan hãm hại ta.

Nói cách khác, số bạc mà phụ thân phải chi ra, đều là do Trần thị bất đức.

Vậy mà Trần thị không chỉ không biết kiểm điểm, lại còn dám gây gổ với ông.

Phụ thân càng giận dữ.

Và rồi, Trần thị lại được nhận hai cái tát nảy lửa và gói quà đặc biệt – quỳ ở từ đường ba ngày.

Khi nghe bà tử báo lại chuyện này, ta cười đến mức lăn lộn trên giường.

Tỳ nữ thân cận của ta, Tứ Hỉ, có chút bối rối, hỏi:

"Tiểu thư, phu nhân tại sao lại dám tự mình chuốc họa? Chẳng lẽ bà ta đã quên mình vừa làm chuyện gì trước đó sao?"

Ta dùng chiếc thìa vàng dài, chậm rãi khuấy bát chè ngọt nhỏ, thong thả giải thích:

"Tứ Hỉ à, con người, khi quá lâu ở thế thuận lợi, thường sẽ hình thành lối tư duy cố định, rất khó để xoay chuyển trong chốc lát."

Trần thị nắm giữ hậu viện của tướng phủ suốt mười năm, đè bẹp nguyên thân – vị đại tiểu thư này – dưới gót giày cũng ngần ấy năm.

Bà ta đã quen với địa vị cao cao tại thượng.

Vậy nên, làm sao bà ta có thể cam tâm ẩn nhẫn?

Dù lý trí có mách bảo rằng đây không phải thời điểm thích hợp để tranh cãi với trượng phu, nhưng cảm xúc của bà ta lại lấn át lý trí.

Bà ta thà cãi nhau với phụ thân, chứ không muốn thấy ta được như ý, sống cuộc sống của một quý nữ.

Con người vốn là loài sinh vật bị cảm xúc chi phối.

Dù có kẻ luôn tự xưng là lý trí, nhưng cốt lõi vẫn là do cảm xúc dẫn dắt.

Điều này, ta đã hiểu từ những vụ án hình sự mà ta biết trước khi xuyên đến đây.

Thậm chí, ngay cả kẻ tàn bạo, g.i.ế. c người không chớp mắt, cũng có thể vì sợ làm mẹ mình khiếp sợ mà chọn cách đầu hàng.

Cho dù khẩu s.ú.n. g ở ngay trong ngăn kéo bên cạnh hắn.

Lý trí nói rằng, nếu g.i.ế. c cảnh sát rồi bỏ trốn, vẫn còn một tia hy vọng sống sót.

Nhưng cảm xúc lại khiến hắn sẵn lòng từ bỏ tia hy vọng mong manh ấy.

Con người vốn là sinh vật bị cảm xúc chi phối.

Dù là kẻ mang tâm lý phản xã hội, cũng phân biệt được gần xa thân sơ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!