Phụ thân giận dữ trừng mắt nhìn kế mẫu, lạnh lùng ra lệnh:
"Người đâu! Đưa bà ta đi, phạt quỳ ở từ đường hai ngày. Hãy suy nghĩ cho rõ ràng cái gì nên nói, cái gì không nên nói! Đã là chính thất chủ mẫu, nếu không biết giữ gìn danh dự cho tướng phủ, thì đừng làm nữa!"
Lời của phụ thân vô cùng nghiêm khắc.
Kế mẫu sợ hãi, nuốt tất cả những lời bịa đặt vu khống ta trở lại bụng.
Bà ta hiểu rõ tính cách của phụ thân. Đến mức này rồi, nếu bà ta không đưa ra được bằng chứng ta bị sơn tặc làm nhục, mà ta lại về nhanh như vậy, thì không cách nào buộc tội ta được.
Trong tình huống vô bằng vô chứng, nếu bà ta còn cố chấp vu khống ta, người đầu tiên không tha cho bà ta chính là phụ thân.
Cuối cùng, bà ta không cam tâm tình nguyện mà để các bà tử dẫn đi, ngoan ngoãn quỳ ở từ đường.
Sau khi kế mẫu bị dẫn đi, trong đại sảnh lập tức im lặng như tờ.
Màn kịch này, khởi đầu một cách bất ngờ, rồi lại kết thúc đầy khó hiểu.
Rất nhiều người vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Ta cúi người thi lễ với phụ thân, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng:
"Phụ thân, nhi nữ trên đường về đã nghe bên ngoài đồn rằng nhi nữ bị sơn tặc bắt đi. Tin đồn vô căn cứ này tại sao lại lan nhanh như vậy, đến mức người trong phủ còn chưa hay, mà bên ngoài đã truyền khắp nơi? Rốt cuộc là ai muốn bôi nhọ danh tiếng của phụ thân?
Phụ thân nhất định phải tra rõ ngọn ngành!
"Phụ thân trầm mặc, ánh mắt tối lại, chăm chú nhìn ta một lúc, rồi đột nhiên nói:"Con theo ta."
Nói xong, phụ thân liền xoay người bước về phía thư phòng.
Ta nhẹ nhàng mỉm cười với các huynh đệ tỷ muội trong đại sảnh, sau đó tao nhã bước theo phụ thân.
Ván cờ này, tạm thời xem như ta thắng.
5
Trong thư phòng.
Phụ thân ngồi sau bàn làm việc, dùng ánh mắt băng lạnh nhìn ta.
Ta bình thản đối diện với ông.
Ta hiểu, màn kịch vừa rồi có thể lừa được người khác, nhưng không thể nào lừa được phụ thân – một kẻ cáo già nơi quan trường.
Ông biết rõ chuyện này rất có thể do kế mẫu sắp đặt, nhưng lại không biết ta làm cách nào thoát khỏi tay bọn sơn tặc và còn phản kích lại kế mẫu một cách ngoạn mục.
Ông cần biết sự thật.
"Con thực sự chưa mất danh tiết?" Phụ thân trầm giọng hỏi.
Ta lắc đầu: Chưa.
"Vậy con làm thế nào mà trốn thoát được?"
"Phụ thân nghĩ rằng sau khi mẫu thân qua đời, ngoại gia thật sự không qua lại với con sao?" Ta khẽ nhếch môi, nói tiếp:
"Trần thị muốn làm nhục danh tiết con, hại mạng con. May mắn nhờ người của ngoại tổ phụ âm thầm bảo vệ, nếu không con e rằng không thể về đây gặp lại phụ thân."
Nghe ta nói vậy, phụ thân lập tức nghĩ đến thế lực của ngoại gia, trên mặt lộ ra vẻ đã hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!