3
Ta nấu cho bọn chúng món gà om cay.
Thời đại mà ta xuyên đến dường như là một thế giới hư cấu, không thể dựa vào y phục của bọn chúng để xác định thuộc triều đại nào, nhưng nguyên liệu và gia vị thông thường đều không thiếu.
Dẫu ở nơi đầy sơn tặc thế này, ta vẫn có thể làm ra món gà om cay.
Ngươi có tin được không, bọn chúng thậm chí còn có cả ớt.
Ớt vốn được du nhập vào Trung Quốc từ thời Minh triều, nhưng những người này rõ ràng không thuộc thời Minh, lại nói tiếng Trung, vậy thì rất có thể đây là một thế giới hư cấu.
Chi tiết này không quan trọng, tóm lại, ta đã làm xong món gà om cay.
Rồi ta nhận ra một lỗ hổng lớn: nguyên liệu và gia vị phong phú như vậy, nhưng kỹ thuật nấu nướng của bọn chúng lại rất thấp kém.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của bọn sơn tặc khi thấy món gà om cay, và dáng vẻ chúng ăn ngấu nghiến như lợn đói, ta có thể phán đoán được: những kẻ này bình thường chẳng bao giờ được ăn ngon.
Thật kỳ lạ.
Là ai, với mục đích gì, lại tạo ra một thế giới đầy mâu thuẫn như thế này?
Ta thật sự rất tò mò.
Sau khi bọn chúng ăn xong, ta lại mang rượu từ bếp ra, tự tay rót đầy một bát, bước đến, ngồi phịch vào lòng đại đương gia.
"Phu quân, thiếp kính chàng một chén~"
Đại đương gia ăn đến nỗi mặt đầy dầu mỡ, giật lấy bát rượu từ tay ta, uống cạn một hơi, rồi vác ta lên, đi thẳng về phòng ngủ của hắn.
Lần trước, hắn xâm phạm ta trong một cái hang động bẩn thỉu.
Đó là cố ý.
Giờ ta cam tâm quy thuận hắn, hắn liền đưa ta vào phòng ngủ sạch sẽ hơn để xâm phạm ta.
Đó xem như một sự ban ơn.
Ta túm lấy cổ áo hắn, thúc giục:
"Phu quân, chàng mau mau lên đi~ thiếp không chờ được nữa rồi~"
Hắn vỗ mạnh vào m.ô.n. g ta, bước chân càng lúc càng lớn hơn.
Bọn sơn tặc trong sảnh đường nghe thấy lời thúc giục của ta, liền phá lên cười ha hả.
"Quả không hổ là tiểu thư tướng phủ, bị ngủ rồi mà còn dâm đãng hơn cả kỹ nữ trong thanh lâu!"
Đại đương gia vác ta về phòng, ném thẳng ta lên giường, sau đó vội vã cởi đồ.
Ta mỉm cười nhìn hắn.
Chỉ giây lát sau, hắn ôm bụng: ọe một tiếng, nôn mửa khắp sàn nhà.
Cơn chóng mặt dữ dội khiến hắn đứng không vững, ngã gục vào đống chất bẩn do chính mình thải ra.
Ta ngồi trên giường, vừa đếm ngón tay, vừa lặng lẽ chờ đợi.
Hắn giãy giụa bên cạnh, yếu ớt rên rỉ, cố gắng vươn tay túm lấy ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!