Chương 18: (Vô Đề)

Trần thị là một người nữ nhân bị tình yêu làm mờ mắt. Rõ ràng có thể khống chế chồng, không để ông bay cao, rõ ràng có thể giữ ông trong lòng bàn tay, để ông cả đời phải lấy lòng bà. Nhưng bà lại dốc toàn lực của gia tộc, nâng đỡ chồng mình, để ông trước tuổi ngũ tuần đã làm đến chức Tả tướng.

Bà đã trả giá tất cả, nhưng người chồng ấy lại không dành cho bà sự tôn trọng và yêu thương xứng đáng.

Bởi vì trong mắt người chồng đó, tất cả quyền thế và phú quý hiện tại đều là nhờ ông ta đánh cược mà có được, chứ không phải cầu xin người khác ban cho.

Phụ thân đã thắng, và ông cho rằng đó là bản lĩnh của chính mình, chẳng liên quan gì đến tình yêu của Trần thị dành cho ông.

Những con bạc rất đáng sợ.

Mà đáng sợ hơn một con bạc, chính là một con bạc từng thắng lớn.

Vậy, thứ gì còn đáng sợ hơn một con bạc từng thắng lớn?

Chính là một con bạc đã thắng quá nhiều, thắng vượt qua cả giới hạn tầng lớp của mình.

Cho nên, người cha hời của ta đã quen với việc đánh cược, thậm chí còn cố tình tìm cách để đánh cược, không từ thủ đoạn.

Tài trí của phụ thân, cộng với gốc gác quyền quý năm xưa, và quan trọng hơn cả là sự hậu thuẫn về tài lực từ gia tộc Trần thị, đã giúp phụ thân không lần nào đánh cược mà thua.

Suốt mấy chục năm qua, phụ thân thực ra đi trên con đường rất thuận lợi, hầu như chưa từng nếm trải khổ cực.

Chính vì vậy, ông tin chắc rằng: cược là đúng, cược là cần thiết, và ông phải tiếp tục cược. Nếu cược thắng, nhà họ Ninh sẽ trở thành hoàng tộc.

Dù sao thì chức hầu tước, tể tướng, ông cũng đã đạt được.

Nhưng lòng tham của con người là vô hạn.

Vị phụ thân vốn đã đạt đến đỉnh cao quyền thế lại muốn leo lên một tầng cao hơn nữa, điều đó là tất yếu.

Giống như các hoàng tử nhất định sẽ tranh đoạt ngai vàng vậy.

Để bước chân vào hàng ngũ hoàng tộc, điều ông cần làm là tìm một bàn đạp tốt, một quân cờ phù hợp.

Bàn đạp năm xưa là Trần thị, còn hiện tại, là ta.

Từ khi ta thể hiện ra tâm cơ hơn người, phụ thân bắt đầu nhận thức rằng ta khác biệt với những đứa con khác. Ông nhận ra ta có thể trở thành một quân cờ xuất sắc hơn.

Nếu lúc đầu trong mắt ông, ta chẳng qua chỉ là một tốt, thì hiện giờ, ta đã là một xe.

Một tốt chỉ có thể làm trắc phi.

Nhưng một xe thì có thể hướng đến vị trí hoàng hậu.

Trái tim của một kẻ cờ b.ạ. c như phụ thân lại bắt đầu rục rịch, tay chân nóng lòng muốn hành động.

Ông muốn cược.

Cược vào giang sơn vạn dặm, cược vào ngôi vị chí tôn.

Cược rằng vị thái tử kế tiếp sẽ từ bụng ta mà sinh ra.

Ý nghĩ đó khiến m.á. u ông sục sôi.

Vậy nên, làm sao ông có thể để một xe quan trọng như ta rơi vào cảnh khốn cùng khi gả vào Cố gia được?

Ông còn đang chờ dùng xe này để tung hoành ngang dọc mà!

Ta không lập tức giải thích vì sao muốn ông gả ta vào Cố gia. Trước hết, ta đến bên bàn trà, tự tay rót cho ông một chén trà, cung kính bưng đến, sau đó đứng phía sau ông, dùng lực vừa phải xoa bóp vai cho ông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!