Dì nhỏ vội vàng giải thích với mọi người:
Nhất Phiến Băng Tâm
"Là hai mẹ con họ cứ nhất quyết bám lấy nhà tôi ăn Tết, không liên quan gì đến tôi cả!"
Hàng xóm xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán:
"Tết nhất rồi thì về nhà mình mà ăn Tết chứ, dù là họ hàng cũng không thể bám riết ở nhà người khác được!"
"Đúng rồi, chẳng lẽ không có nhà à?"
Tôi lấy mấy tấm ảnh nhà bị ngập nước ra cho mọi người xem:
"Mọi người nói đúng rồi, thật sự là không còn nhà để về nữa."
Tôi gào khóc kể lại tất cả những chuyện hai đứa nhỏ đã làm ở nhà tôi, giọng đau đớn như xé ruột. Mẹ tôi cũng vừa khóc vừa nức nở:
"Nếu ba con từ quê về mà thấy nhà như vậy, chắc chắn sẽ đánh c.h.ế. t mẹ mất!"
"Thôi, mẹ không sống nữa đâu, bây giờ c.h.ế. t cho xong!"
Mẹ tôi làm bộ định lao đầu vào tường, hàng xóm xung quanh vội vàng chạy đến can ngăn. Tết nhất mà đổ m.á. u thì đúng là xui xẻo hết cả năm.
Những người trước đó còn đứng về phía dì nhỏ giờ cũng quay sang ủng hộ chúng tôi, bắt đầu chỉ trích dì và hai đứa nhỏ.
"Tôi đã nói từ lâu rồi, hai đứa này sớm muộn gì cũng gây chuyện, giờ thì phá luôn nhà người ta rồi đấy!"
"Nếu cô còn chút lương tâm thì mau đưa chị cô về nhà mà chăm sóc tử tế đi!"
Dì nhỏ vốn đã chua ngoa, tất nhiên không dễ gì chịu thiệt, hai người hàng xóm đang đẩy xe lăn đưa mẹ tôi vào nhà thì dì lập tức nằm chắn ngang cửa, dạng cả tay chân ngăn lại.
"Nhà này là tôi và chồng tôi mua, tuyệt đối không thể để hai mẹ con họ ở đây ăn Tết! Ai tốt bụng thì tự đưa họ về nhà mình mà lo!"
Tôi vội rơi thêm vài giọt nước mắt, lao tới ôm lấy chân dì nhỏ, vừa khóc vừa hét:
"Dì à, dù dì là con riêng của ông ngoại, nhưng chúng ta vẫn có quan hệ m.á. u mủ mà!"
Tôi vừa hét lên câu đó, hàng xóm xung quanh lập tức sững sờ:
"Lâm Phượng Nhã là con riêng sao?"
Dì nhỏ là người rất sĩ diện, ngoài việc thích ra vẻ với mẹ con tôi, thì trước mặt người ngoài lúc nào cũng giấu nhẹm chuyện này.
Nhưng căn nhà dì mua là nhà trong khu toàn người có tri thức, nơi đây có nhiều phụ huynh và giáo viên sinh sống, chuyện con riêng là điều rất nhạy cảm.
Hơn nữa, hai đứa con của dì thường xuyên gây rối trong khu, mọi người vốn đã có ác cảm với nhà dì, bây giờ thì chẳng ai nể mặt nữa.
"Xì, một đứa con riêng mà cũng dám lên mặt? Theo tôi thấy loại con hoang như vậy nên bị đánh cho c.h.ế. t đi!"
"Bảo sao dạy ra được loại con mất dạy như thế, mẹ thế nào con thế nấy mà!"
Nhân lúc mọi người đang mắng chửi dì nhỏ, tôi lôi ra sổ đỏ căn nhà cũ mà dì đã bán.
Ngôi nhà đó vốn là ông ngoại để làm của hồi môn cho tôi, nhưng dì nhỏ và mẹ cô ta đã giở trò ở giường bệnh của ông, khóc lóc, ăn vạ, thậm chí dọa nhảy lầu để ép ông nhường lại.
Tôi vừa khóc vừa gào lên đau khổ:
"Ngay cả của hồi môn của cháu gái mà dì cũng cướp đi, giờ không thể cho tôi và mẹ ăn Tết ở đây sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!