Chương 7: (Vô Đề)

Dị Giới Quân Đội

Tác giả: Lý Bố Y

Dịch: vienmobo

Nguồn: Sưu tầm

"Gót chân dựa sát vào, mũi chân hướng ra phía ngoài khoảng 60 độ, chân thẳng, eo thẳng, ưỡn ngực........"

Ánh mặt trời vừa hiện lên, các hộ vệ đã bắt đầu tham gia khóa huấn luyện đầu tiên ở diễn võ trường. Lưu Vân đi đi lại lại sửa động tác cho từng người.

Huấn luyện 20 người mà nói đối với hắn là chuyện quá dễ dàng. Nhưng muốn đem những vũ phu này chế tạo thành quân nhân phù hợp với yêu cầu trong lòng hắn lại không phải là chuyện dễ dàng.

Chuyển biến trên thân thể có thể dễ dàng, nhưng chuyển biến trong tư tương không phải trong thời gian ngắn là có thể đạt thành tích. Vì vậy Lưu Vân quyết định huấn luyện lại như huấn luyện tân binh từ nội dung đầu tiên.

Huấn luyện bắt đầu, trước tiên Lưu Vân ta chỉ nói 3 câu:

"Quân nhân lấy phục tòng mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng. Trong từ điển của quân nhân chỉ có có hoặc là không, không có giải thích."

"Nơi này không hề có thiếu gia, chỉ có người đứng đầu. Tất cả mọi chuyện do ta định đoạt."

"Hợp lý là huấn luyện, không hợp lý là ma luyện. Nam nhân đối với bản thân phải tàn nhẫn một chút."

Thời gian dần trôi, mặt trời càng ngày càng lên cao, trên mắt các hộ vệ bắt đầu xuất hiện mồ hôi.

Đứng ở trước các hộ vệ, Lưu Vân đột nhiên nhớ tới nghi thức nhập ngũ của huấn luyện viên.

Khi đó hắn mới nhập ngũ, còn là tân binh, huấn luyện viên mang theo bọn hắn tới thao trường vừa dựng, bắt đứng bốn giờ.

Trời nắng nóng như lửa, có tân binh không kiên trì được mà té xỉu, được đưa tới bên cạnh nghỉ ngơi, mà hắn không có một điểm thương xót, chỉ nhìn người còn lại nói:

"Không biết kế tiếp sẽ là ai. Đi ra một bên hóng mát đi."

Lưu Vân cảm giác được hắn vô nhân tính, cho đến một hôm trời rét lạnh. Dưới nhiệt độ âm hơn mười độ ở thao trường, hắn điều chỉnh đội hình, một mình đón gió lạnh thấu xương, để cho bọn họ rời đi.

Nhìn tóc và lông mi huấn luyện viên đầy băng sương, hắn mới biết được, nguyên lai quân nhân cũng có tình người, chỉ là được giấu quá sâu.

Chỉ một động tác nho nhỏ như vậy nhưng lại làm cảm động Lưu Vân trong suốt quá trình quân nhân, làm cho hắn phát triển trở thành mộ huấn luyện viên lãnh huyết của đặc chiến đội.

"Nếu như ta lãnh huyết khiến cho các ngươi hiểu được chiến trường tàn khốc như thế nào sẽ khiến cho các ngươi thêm được một phần cơ hội sinh tồn, ta đây nguyện cả đời lãnh huyết."

Hắn đã nói với một đội viên của mình như vậy.

"Có phải là rất khổ cực, rất mệt, không cách nào kiên trì? Ta nghĩ lúc này thân thể các ngươi có được cảm giác chân thật nhất. Nhưng hãy cố gắng, các ngươi sẽ hiểu được các ngươi có thể chiến thắng sự thống khổ của thân thể, tìm được cực hạn của bản thân."

"Đừng có giữ vẻ mặt đau khổ, cười một cái. Hãy nghĩ tới chuyện vui vẻ đi, tỉ như thời gian vui sướng được ở cùng một chỗ với nữ nhân của ngươi, giúp ngươi quên đi những thống khổ đang phải trải qua."

Lưu Vân nhẹ nhàng gõ vào đầu gối của đội viên, xem có người nào lười biếng hay không, một bên cao giọng nói.

Tiếp theo đó Lưu Vân để cho các đội viên có thể cười đùa, nhưng nếu như ai thật sự cười sẽ bị hắn hung hăng phạt đứng.

Đây cũng là chiêu lão binh thích dùng nhất để hành hạ tân binh. Cho ngươi biết ngươi đã vi phạm kỉ luật, sau đó chỉnh lý người. Xem ra có chút không hợp lý nhưng đối mặt với sự bình tình của một người quân nhân, cũng có thể ma luyện được một chút.

Trụ cột nhất của việc huấn luyện tư quân chính là hành hạ người, giam cầm hoạt động tự nhiên của thân thể, khiến cho ngươi biến thành một tòa điêu khắc, bắt buộc ngươi phải dùng ý chí chống lại sự thống khổ thật lớn của thân thể, từng thời khắc nhắc nhở ngươi, ngươi đã từng mất đi tự do.

Mỗi một quân nhân sau khi đã trải qua cuộc sống thống khổ này đều học được cách tìm kiếm niềm vui trong cuộc sống. Hiện tài và tương lai sẽ có thống khổ, gọi là: hiến dâng.

Lưu Vân chính là trải qua giai đoạn thống khổ này mà soạn được một khúc nhạc. Hắn thậm chí cảm giác được mình có chút biến thái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!