Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y
Dịch: Cả Ngố
Nguồn: Sưu tầm
- Bắt đầu từ hôm nay, lục hệ ma đạo sư Tạp Tư Lạp sẽ là thủ tịch ma pháp sư của Hắc Ưng vệ đội!
Theo sau thanh âm của Lưu Vân, Tạp Tư Lạc chậm rãi bước tới trước đám đông.
- Ta, lục hệ ma pháp sư, Tạp tư Lạc, đã trở lại!
Tạp Tư Lạc mỉm cười, nói hướng xuống nhóm đệ tử, dường như cũng muốn nói cho toàn bộ đại lục, thiên tài, Tạp Tư Lạc đã lại bước đi trên vũ đài đại lục.
Nhóm đội viên Hắc Ưng đều phát hiện, lão Tạp bát nháo hay cười kia đã không còn nữa, đứng trước mặt bọn họ là một ma pháp sư xa lạ cường đại.
Lưu Vân vẫn không tán thành cho lão Tạp nhậm chức trong quân, hắn xem lão Tạp là trưởng bối như phụ thân vậy. nhưng sau khi từ Tinh linh sâm lâm trở về, lão Tạp đã đột phá bình cảnh lục hệ cuối cùng, đi vào hàng ngũ ma đạo sư.
Cuối cùng lăo chọn lấy phương thức như vậy để hiện ra trước mặt mọi người lần nữa.
Người dự lễ trên khán đài đều giật mình. Những người lớn tuổi một chút đều biết thiên tài ma pháp Tạp Tư Lạc như đóa phù dung sớm nở tối tàn kia. Nhưng là không ai có thể nghĩ tới, lão đột nhiên lại lấy thân phận một lục hệ ma đạo sư mà xuất hiện trong này.
Thậm chí Viêm Thiên cũng không ngờ, người nghèo túng mà lão thu giữ lần trước, không ngờ chính là Tạp Tư Lạc.
Đột phá lục hệ để trở thành hàng ngũ Ma đạo sư, liệu có phải đồng thời với ý nghĩa, đại lục sắp sửa xuất hiện lục hệ thánh ma đạo sư đầu tiên không?
Dường như tận hưởng đủ kinh ngạc của mọi người, lão Tạp lại khôi phục bộ dạng lão ngoan đồng, hắc hắc cười lui xuống.
Lúc này, Lưu Vân hướng tới Nã Luân Đa nháy mắt.
Sau đó hắn rất nhanh chạy tới trước đài, chào hoàng tử theo tiêu chuẩn nghi thức quân đội.
- Hoàng Tử điện hạ, Hắc Ưng đã xếp hàng xong, mời người kiểm duyệt.
Lúc này, sắc mặt Viêm Thiên hơi thay đổi, dùng ánh mắt muốn hỏi Lưu Vân. Lưu Vân mỉm cười gật đầu với lão.
Thế Viêm mang theo mọi người đi xuống dưới lễ đài, đi tới Hắc Ưng đội trên sân thể dục.
Ở trong Sồ Ưng học viện mấy ngày nay, Thế Viêm đã sớm cùng với đám người trẻ tuổi này xem lẫn vào nhau. Mới đầu không ai biết hắn là hoàng tử, thậm chí còn có đội viên gây sức ép với hắn suốt cả ngày ở trong Thú Doanh, mong giúp hắn quên đi nỗi thống khổ trong lòng.
Thế Viêm đối với chi quân đội do Lưu Vân tạo ra này cực kỳ xem trọng. Sau một lần nói chuyện đơn giản với Lưu Vân, hai người đã đạt thành hiệp nghị, giúp Lưu Vân phát triển mạnh Hắc Ưng, Thế Viêm toàn lực giúp đỡ, nếu đế quốc gặp nạn, Hắc Ưng vì quốc gia mà xuất lực.
Từng là một quân nhân, trong lòng Lưu Vân vẫn cho rằng, bảo vệ quốc gia là trách nhiệm cơ bản nhất của quân nhân, bây giờ còn có được trợ giúp của hoàng tử, đương nhiên là phải đồng ý rồi.
Đương nhiên Lưu Vân tuyệt đối không phải người ngu trung, mà Thế Viêm hoàng tử, dường như cũng có tiềm chất là một minh quân, cho nên hai người an bàn một màn ngày hôm nay, coi như là Hắc Ưng cho hoàng tử thấy lập trường của mình.
"Đáng tiếc chỉ có hai trăm người, nếu có mười vạn người, tin tưởng từ giờ về sau Hỏa Vân đế quốc sẽ không ai dám phạm vào"
Thế Viêm lững thững đi tới phương trận đầu tiên của Hắc Ưng.
- Những người lính, các ngươi vất vả rồi!
Thế Viêm lớn tiếng nói, đồng thời phất tay với mọi người.
- Trách nhiệm, vinh dự, sứ mệnh!
Hơn mười người cùng kêu to, đồng thời tay nâng lên chào Thế Viêm theo nghi thức quân đội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!