Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y
Dịch: Cả Ngố
Nguồn: Sưu tầm
Lịch đế quốc ngày 1 tháng 10 năm 752, sáng sớm, đối với người đế quốc mà nói, chính là bình thường buổi sáng có vài phần ý thu.
Nhưng là, đối với hơn hai trăm thanh niên ở trong một góc hẻo lánh của bình nguyên này mà nói thì đây là một buổi sáng thay đổi vận mệnh.
Sồ Ưng học viện, trên sân thể dục, hai trăm người thân mang chiến giáp đen bóng, lẳng lặng chờ đợi chờ đợi, thời khắc đã tới.
Trên các gương mặt trẻ tuổi tràn ngập kích động cùng kiêu ngạo, ánh mắt lấp lánh hai luồng tinh quang song song, tràn ngập hy vọng cùng dũng cảm. Hai trăm người đã trải qua huấn luyện quân sự nghiêm khắc, thú doanh đau khổ cùng khảo nghiệm sinh tồn, đứng một chỗ như vậy mà sát khí vẫn thản nhiên phát ra.
Lưu Vân vệ đội nghi thức thành lập, cử hành vào sáng nay.
Sồ Ưng học viện.
Trên duyệt binh đài sân thể dục, người chủ trì nghi thức là Ngả Phật Sâm. Lưu Vân cùng lão Tạp, một trước một sau đứng sau hắn.
Phía sau đài duyệt binh là đài lễ lâm thời mới được kiến tạo. Hoàng tử Thế Viêm ngồi ở trong, nhận được tin tức của Lưu Vân, Viêm Thiên cùng các tướng lĩnh tới nghênh đón hoàng tử ngồi ở hai bên sườn. Hoa Phi Lệ cùng Lôi Lạc cũng đáp ứng lời mời của Lưu Vân, từ thành tới đây, ngồi bênh cạnh Thủy Linh Nhi.
Nã Luân Đa đứng ở bên trái đài duyệt binh, tâm tình càng kích động. Ánh mắt hắn, lại một lần nhìn lên người Hi Ba, Ốc Khắc, Khắc Lỵ Á không xa. Hi Ba dáng người khôi ngô, hai tay giơ một lá cờ lớn, mặt hướng về đám đệ tử đang đứng, vẻ mặt rất trang nghiêm.
Ốc Khắc cùng Khắc Lỵ Á một thân mặc giáp đen, một trái một phải hiên ngang đứng thẳng thần sắc dứt khoát, dường như muốn dùng sinh mệnh để thủ hộ cây cờ lớn trong tay Hi Ba.
- Ta trịnh trọng tuyên bố, lịch đế quốc ngày 1 tháng 10 năm 752, đế quốc hoàng đế bệ hạ phê chuẩn, vệ đội tư nhân của Lưu Vân Khải Đức tử tước – Hắc Ưng, chính thức được thành lập!
Thanh âm của Ngả Phật Sâm vang dội, trong học viện vang ra từng tiếng vỗ tay.
- Thu cờ!
Ba người Hi Ba nghe tiếng quẹo phải, mặt hướng về đài duyệt binh, cầm cờ đi nghiêm về phía trước, giao cờ vào trong tay Lưu Vân, sau đó phản hồi tới bên cạnh Nã Luân Đa. Nã Luân Đa dắt ba người, đi tới trước mặt Lưu Vân chào theo kiểu nghi thức quân đội.
Ánh mắt Lưu Vân nhìn chăm chú vào Nã Luân Đa, đưa cờ tới tay hắn rồi sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Nã Luân Đa hai tay cầm cờ, đứng thẳng mặt hướng về thành viên vệ đội đang đứng ở sân thể dục giơ cây cờ lớn trong tay lên, đón gió tung bay.
- Hướng quân kỳ cúi chào!
Theo thanh âm khẩu lệnh réo rắt của Ngả Phật Sâm, trên sân thể dục xôn xao những tiếng vang nhỏ, hai trăm người đồng loạt nhấc trường đao khỏi vỏ, nhất tề giơ tới trước ngực, ánh mắt nhìn chăm chú vào quân kỳ trên không trung!
Nắm đao, xuất đao, giơ đao, ghé mắt, tất cả các động tác, không sai một chút nào, ánh sáng của đao quang như mộng như ảo cả một góc trời.
Trong gió, trên cờ lớn, có hình một con hùng ưng màu đen, bay lượn dưới bầu trời xanh mây trắng. Phương xa phía sau Hùng Ưng, một con chim bồ câu trắng, miệng ngậm một lá cây đang chậm rãi bay tới.
- Lễ xong!
Ánh đao hiện lên, hai trăm người lại đứng thẳng như lúc ban đầu.
- Mời Lưu Vân tử tước phát biểu!
Lưu Vân tới trước đài, ánh mắt đảo qua mọi người dưới đài.
- Những người lính, đây là lần đầu tiên ta gọi các người như vậy. Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là quân nhân của đế quốc rồi. Quân nhân, là người trời sinh tồn tại vì chiến tranh, nhưng tuyệt đối không phải là cái máy giết người.
Quân nhân, là người xua tan đi u ám của chiến tranh mà mang lại ánh sáng mặt trời, là người bảo vệ hòa bình! Bắt đầu từ giờ khắc này các ngươi đã là quân nhân, chiến trường là sân khấu của các ngươi, hòa bình là lời cám ơn hoàn mỹ! đại lục không yên tĩnh, chiến tranh lúc nào cũng có thể xảy ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!