Chương 46: (Vô Đề)

Dị Giới Quân Đội

Tác giả: Lý Bố Y

Dịch: Cả Ngố

Nguồn: Sưu tầm

Mấy cồn cỏ bị gió thổi đi, không biết được thổi tới từ nơi nào, cũng không biết bị gió thôi đi đâu.

Lưu Vân đỡ Thủy Linh Nhi đứng lẳng lặng trước mộ phần Phiên Thập Lục.

Thủy Linh Nhẹ nhẹ giọng nức nở, ánh mặt cứng cỏi nhìn mặt đất. Dòng lệ bi thương, có lẽ là điều tiếc thương nhất với người chết.

Lưu Vân trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Hắn không thể tưởng được, người cứu Thủy Linh Nhi đang nằm trong phần mộ kia lại là kẻ mà hắn vắt óc tính trăm phương nghìn kế để hạ nhục.

- Cảm ơn ngươi, hảo hán!

Lưu Vân thở dài nói.

Vận mệnh biến hóa, có đôi khi như một vở kịch.

Thế nhân cũng chỉ là ngọn cỏ khô trước gió, ai có thể biết trước vận mệnh của mình chứ?

Mọi người cần gì phải vì một cây cỏ khô mà sầu não thở dài ? cây cỏ khô nếu có thể biết chắc cũng không lấy làm giận.

Bởi vì nó đã từng có năm tháng quá khứ huy hoàng, đã được mọi người ca ngợi cùng quý trọng.

Một người nếu có thể đạt được điều mà cả đời hắn muốn cầu nhất, dù là chỉ trong chốc lát, cũng sẽ như vĩnh hằng, ngay cả khi chết cũng không hối tiếc.

Phiên Thập Lục là một người như thế.

Ở thời khắc cuối cùng, sinh mệnh hắn đã đạt được ánh mắt tôn trọng cùng kính ngưỡng của người khác.

- Thủy cô nương, chúng ta trở về đi, hãy để hắn được an nghỉ nơi này.

Lưu Vân nhẹ giọng nói.

Thủy Linh Nhi may mắn sống sót sau tai nạn, giống như hoa sen sau cơn mưa, làm trong lòng hắn đau đớn từng đợt.

- Lúc này, nếu không phải nhờ hắn, chúng ta đã có thể không bao giờ… thấy nhau nữa.

Thủy Linh Nhi đột nhiên ngẩng đầu, cố lấy dũng khí nói.

- Ừ! Cho nên, chúng ta càng sống tốt, như vậy mới là khiến hắn được an ủi.

Lưu Vân nói.

- Vậy ngươi, đừng gọi ta là Thủy cô nương nữa, gọi là Linh nhi được chứ?

Thủy Linh Nhi khuông mặt tái nhợt, mặt ngượng ngùng như mây đỏ, thấp giọng nói. Vừa mới kề vai tử thần, làm nàng thêm vài phần dũng cảm.

- Được , Linh nhi chúng ta trở về thôi.

Lưu Vân không kìm nổi lòng, tới bên người nàng ôm sát một chút, hưởng thụ thân hình mềm mại và ấm áp.

Thủy Linh Nhi cúi đầu, không mặt dán chặt vào ngực Lưu Vân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!