Chương 41: (Vô Đề)

Dị Giới Quân Đội

Tác giả: Lý Bố Y

Dịch: vienmobo

Nguồn: Sưu tầm

- Trở về học viện, thử xem cái mui thuyền ở bên cạnh nhà vệ sinh xem sao.

Lưu Vân nói xong, sắc mặt của Phiên Thập Lục tái xanh.

- Đầu nhi, ngươi muốn ta trông coi hắn không?

Thủy Hàn cười nói.

Lưu Vân lắc đầu:

- Ban ngày, cho hắn thấy uy lực của hỏa điểu, coi như là rác rưởi để lợi dụng mà thôi. Chuẩn bị xích sắt, đỡ cho hắn chạy loạn đi cắn người.

Trong lòng Lưu Vân, đối với địch nhân tra tấn vô cùng tàn nhẫn, không phải là tàn phá thân thể hắn mà là giẫm đạp lên tôn nghiêm của hắn. Người mất đi tôn nghiêm, sẽ không thể che dấu được bí mật gì.

Phiên Thập Lục nghe Lưu Vân nói xong, mắt trắng dã, té xỉu. Đám người Lưu Vân sau khi xuất phát, Kinh Lôi yêu cầu đi cùng, lo lắng con đường phía trước rất nguy hiểm, mà Kinh Lôi vũ kĩ mạnh mẽ, Lưu Vân liền đồng ý.

Xuyên qua Ma Thú sâm lâm, không chút gian nan.

Có lão Tạp cùng Kinh Lôi những người khác tới cơ hội động thủ cũng không có, chính là thương thế của Thế Viêm cùng Lôi Lạc, mất cô gái thông minh lanh lẹ Hiểu Hiểu, làm mỗi người đều trở nên trầm mặc.

Mỗi lần nghỉ ngơi, mặc dù thương thế rất nặng, Thế Viêm đều giãy dụa đứng lên khỏi cáng, sau đó đi tới bên người Hiểu Hiểu lấy khăn lông dịu dàng lau qua người nàng một lần.

Mọi người cũng không có hỏi hắn chuyện gì, đối với một người thống khổ cực độ như vậy, có lẽ trầm mặc là an ủi lớn nhất. Biết hắn là người chính trực, thiện lương, và có tâm huyết thanh niên như vậy là đủ rồi.

Từ Ma Thú sâm lâm đi theo hướng bắc ba ngày, mọi người rốt cuộc cũng tới được Tinh linh sâm lâm. Kinh Lôi đi trước mở đường, đột nhiên bị cái gì đó chặn lại, liền văng về phía sau.

Kinh Lôi đau nhức xoa xoa cái trán rồi lại đi lên phía trước, đi chưa được mấy bước lại bị bắn ngược trở về.

"Có cái gì chống đỡ ta nhưng ta lại không nhìn thấy." Kinh Lôi thử đi lại vài nơi, kết quả vẫn giống nhau.

- Tà môn, hình như là một bức tường vô hình vậy.

Kinh Lôi quay đầu lại nói với mọi người.

- Không phải đâu, ban ngày làm gì có quỷ chứ?

Lưu Vân lững thững đi lên, lấy tay chậm rãi vuốt, đột nhiên trên tay truyền tới hơi ấm, cảm giác thoải mái như là giữa mùa đông mà được ngồi trong một chậu nước nóng vậy.

Tiếp đó, sắc mặt Lưu Vân biến đổi.

Giống như gặp quỷ vậy, toàn bộ bàn tay hắn bị biến mất.

- Nhị ca tay huynh biến mất!

Nhìn bàn tay Lưu Vân, biến mất giữa không trung, Kinh Lôi lớn tiếng kêu.

Lưu Vân vội vàng rút tay về, bàn tay vẫn hoàn hảo như cũ.

- Cái này có thể là ma pháp kết giới của tinh linh tộc, ngăn cách ngoại giới tới khu rừng của mình.

Lão Tạp kêu Lưu Vân lùi lại mấy bước, tùy tay ném ra một hỏa cầu. Hỏa cầu bay tới trước kết giới liền bị thôn phệ không lưu lại chút dấu vết gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!