Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y
Dịch: vienmobo
Nguồn: Sưu tầm
Sau khi mọi người rời đi, A Lôi cùng lão Tạp được giữ lại.
- Nhị ca, ngươi cảm thấy làm như vậy thật sự tốt chứ? A Lôi nhìn sân huấn luyện làm cho người ta không khỏi sợ hãi này, lo lắng hỏi han.
- Đúng vậy, tiểu vân, có lẽ ngươi thật sự hơi quá tay. Lão Tạp cũng nói.
- Đại thúc, nếu như trên chiến trường, phía sau có truy binh, phía trước lại không có đường chạy, chỉ có ao nước hôi thối, phân nổi lềnh bềnh có thể lặn xuống, ngươi nói bọn họ lựa chọn tử vong hay là nhảy vào đó cầu sinh?
Lưu Vân nhìn sân huấn luyên trước mắt, tâm tình trở nên rất phức tạp.
"Ta làm như vậy đến cùng có đúng hay không? Đối với những thiếu niên này, có phải quá tàn nhẫn hay không?"
- Nhưng mà… … A Lôi tựa hồ còn muốn nói gì đó, nhưng nàng cảm thấy những câu hỏi này quá khó để trả lời.
- Ta từng nghe nói qua, động đất khiến cho có nhiều người bị nhốt chung với nhau, dựa vào việc uống nước tiểu của mình mà chịu đựng, kiên trì, cuối cùng được cứu sống.
Bọn họ giãy dụa muốn sống, cũng không phải thiếu dũng khí, sợ chết mà là thể hiện sự tôn trọng với tính mạng của mình. Lưu Vân nói.
Thời gian nhàn rỗi trước đây hắn đọc sách và phát hiện Lam Nguyệt đại lục cùng quê nhà giống nhau, cũng thường xuyên có động đất phát sinh, mang đến tai họa thật lớn. Đối với hắn, mỗi một tính mạng đều trân quý.
Hắn đối với mỗi học viên, dạy họ học được cách sống dưới bất cứ điều kiện sinh tồn nào.
"Đối với con người mà nói, còn sống so với cái gì cũng tốt hơn." Nghĩ tới đây, sự hoang mang trong lòng Lưu Vân nhất thời biến mất.
- Từ xưa đến nay chúng ta ở tinh cầu này, còn có điểu nhân dựa vào đôi cánh của mình mà bay lượn. Điểu nhân không phải chỉ có chống lại bầu trời bao la, thật là khó khăn để tránh rủi ro, nguy hiểm bị ăn thịt. Lam Nguyệt đại lục là nơi chiến loạn, ta sẽ cấp cho bọn họ một đôi cánh để bay lượn!
Lưu Vân trầm mặc nhìn hai người nói. Hắn có thể hiểu được tâm tình của bọn họ. Đối với việc có nên áp dụng huấn luyện như vậy hay không, chính hắn cũng đã từng do dự, suy nghĩ.
Khi các học viên chính thức tiến vào Thú Doanh huấn luyện, Lưu Vân đã nói với các học viện một câu:
"Mỗi người các ngươi đều nhớ kỹ cho ta: Chiến trường không cần kẻ yếu. Thú doanh không tin vào nước mắt, kiên trì sẽ trở nên mạnh mẽ, rời khỏi cũng không phải là hèn nhát, nhưng hãy là một nam nhân!"
Khi huấn luyện bắt đầu, Lưu Vân cảm thấy rất hài lòng. Biểu hiện của mấy trung đội trưởng khiến cho hắn phải nhìn họ bằng con mắt khác.
Tử Văn Thành tùy tiện đi tới, đứng trước Lôi Hệ trung đội, bắt đầu một bài phát biểu đặc sắc.
- Mới vừa rồi mọi người theo ta đi một vòng, cũng đã thấy được mọi thứ chứ? Để mọi người ở đây huấn luyện, ta thực sự cũng không nhẫn tâm! Nơi này không phải là nơi con người có thể ở!
Các đội viên Lôi Hệ trung đội nhất thời bị cảm động. Chẳng lẽ đội trưởng có dũng khí không tuân theo lệnh của đầu nhi?
- Các ngươi đều là huynh đệ của ta, đúng không?
Mọi người ồn ào đáp đúng vậy!
- Vậy huynh đệ có nạn cùng chịu! Lão tử đã bị đầu nhi hành hạ một tuần ở trong này, hiện tại có phải đến lượt các ngươi không?
Các đội viên Lôi Hệ trung đội toàn bộ trợn tròn mắt.
- Hiện tại huấn luyện bắt đầu, con mẹ nó chứ, ai mà không kiên trì nỏi, khi rời khỏi mỗi người phun cho một ngụm nước bọt, sau này cũng đừng gọi ta là đội trưởng nữa! Tử Văn Thành nói xong, nghiêm mặt lại không nói gì nữa.
Còn Thủy Hàn đem đội viên tới bên cạnh ao phân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!