Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y
Dịch: vienmobo
Nguồn: Sưu tầm
Ngày 10 tháng 12, sau khi đã bàn giao mọi chuyện, Lưu Vân mang Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc xuất phát đi trước chiêu mộ tân đội viên.
Thành, vốn là thủ phủ của một tỉnh, trong trí nhớ Lưu Vân vẫn còn có chút ấn tượng.
Phía bắc thành thị này là tinh linh sâm lâm, phía tây là lân thú nhân vương quốc, phía nam là đế đô, là một trong những trung tâm thương nghiệp của đế quốc, ở trên đại lục cũng là một ngôi thành có danh tiếng.
Khi Lưu Vân tiến vào thành, một lần nữa cảm nhận được sự phồn hoa náo nhiệt của tòa thành thị này. Trên đường cái có vô số loại người, có thể thấy mạo hiểm giả, thỉnh thoảng lại có dong binh bảo vệ thương đội đi qua, cũng có thể thấy thú nhân cùng ải nhân.
Bên trong thành cửa hàng mọc san sát như rừng, tửu lâu, khách điếm đều đầy người.
Song điều làm người khác giật mình chínhl à trên đường phố trong tòa thành thị này lại không nhìn thấy một tên khất cái cùng lưu lãng nhi.
Chẳng lẽ trong thành thị này, tất cả mọi người đều giàu có?
"Trời không còn sớm nữa, ta xem chúng ta trước tiên tìm chỗ nghỉ, sau đó chậm rãi hỏi thăm." Ngải Phật Sâm thấy tình hình này liền nhìn Lưu Vân nói.
Như vậy cũng được.
Lưu Vân nói.
Ba người tùy ý tìm một khách sạn để ở trọ, sau đó Lưu Vân phái Ngải Phật Sâm ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Ai ngờ, chỉ vài phút sau, Ngải Phật Sâm liền trở về.
"Như thế nào lại nhanh trở về thế?" Lưu Vân khó hiểu hỏi.
"Hề hề, ta ra đến trước cửa, hướng lão bản của khách sạn hỏi thăm xem, không ngờ hắn lại biết những tên khất cái và lưu lãng nhi đi đâu."
Ngải Phật Sâm cười trả lời, tựa hồ đối với điều này cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
"Bọn họ đều làm việc trong tác phường (xưởng) của Hoa Phi Lệ tiểu thư, xem Hoa Phi Lệ này cũng là người thiện lương."
Ngải Phật Sâm rất nhanh trả lời.
"Không ngờ lại thuê mướn lao động trẻ em!"
Lưu Vân oán hận nghĩ, nhưng nghĩ lại cũng không phải.
"Đúng rồi, ở thời đại này có thể cho những tên khất cái cùng lưu lãng nhi một khẩu phần cơm đã là một việc thiện to lớn."
"Nàng đã thuê hết mọi người rồi, ta đi đâu nhận người đây?" Lưu Vân tự nhủ, gần mục trường nhất là đại thành thị này, chẳng nhẽ phải bỏ thành thị này đi tới thành thị khác?
"Vân thiếu, không bằng ngươi đi tìm Hoa Phi Lệ tiểu thư thương lượng để xem có người nào muốn đi với chúng ta không?" Ốc Khắc phản ứng tương đối nhanh, nghe vậy lập tức đề nghị.
"Xem ra phải đi gặp mặt vị Hoa Phi Lệ tiểu thư kia. Tình hình thực hiện vườn nho cũng phải nói cho nàng biết." Lưu Vân nói.
Hướng lão bản hỏi địa chỉ của Hoa Phi Lệ, ba người liền rời đi. Dọc đường đi, Lưu Vân đang lo lắng nên nói với Hoa Phi Lệ như thế nào. Chuyện vườn nho đã làm trong lòng hắn thấy có lỗi với với vị tiểu thư này, nợ nàng một phần nhân tình.
Hiện tại còn muốn tìm nàng xin hỗ trợ, Lưu Vân quả thật thấy rất khó khăn.
"Xin thông báo hộ, Lưu Vân Khải Đức tử tước tới xin bái kiến Hoa Phi Lệ tiểu thư." Đi tới trước một khu đại trạch viện, Ốc Khắc hướng người hầu trước cửa nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!