Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y
Dịch: vienmobo
Nguồn: Sưu tầm
Phóng ngựa chạy nhanh ở thảo nguyên, tâm tình mỗi đội viên đều cảm thấy nhẹ nhàng. Lưu Vân nhìn những đội viên này, không khỏi thở dài một tiếng.
Giai đoạn huấn luyện ban đầu kết thúc, một phần trách nhiệm nặng nề đặt ở trong lòng hắn. Ba tháng cường hóa huấn luyện làm cho thân thể cùng tố chất những người tuổi trẻ này đều được đề cao, hình tượng cùng khí chất cũng xảy ra biến hóa.
Quan trọng hơn chính là bọn họ kiên trì tin tưởng bản thân bọn họ sẽ có tiền đồ chói lọi, có thể trở thành một cường giả. Chính vì vậy mà bọn họ chịu đựng được tất cả mọi hành hạ đối với bản thân. Ngược lại Lưu Vân đối với tương lai cảm thấy vài phần mờ mịt.
Điều làm cho Lưu Vân đau đầu chính là hắn không có tiền. Khi Lưu Vân hướng lão Tạp thỉnh giáo làm như thế nào mới có thể kiếm được tiền, lại bị lão hung hăng đả kích một phen.
"Lão Tạp, có biện pháp nào kiếm được tiền?"
"Tiểu Vân, ngươi như thế nào có thể hỏi một người ma pháp sư thân phận cao quý về vấn đề như vậy? Bảo ma pháp sư dùng thời gian minh tưởng của hắn dành vào việc kiếm tiền, đúng là vũ nhục hắn.
Mặc dù ma pháp sư là nghề nghiệp hao tiền tốn của, nhưng tất cả tổn thất đó đều do quý tộc cung cấp. Nói cách khác, ta cũng không có tiền, ta chỉ định hướng mục tiêu giúp ngươi thôi.
"Mặc dù những lời lão Tạp nói là sự thật nhưng Lưu Vân cho rằng lão Tạp là điển hình của tư tưởng lười biếng, không chịu thúc đẩy đại não suy nghĩ."Cẩn thận thiếu gia không có tiền sẽ đem người bán đấy." Trong lòng Lưu Vân thầm mắng.
Tiền là vấn đề quan trọng phải giải quyết, bởi vì tương lai khi vệ đội thành lập, còn muốn khuyếch trương lên 200 người, trang bị vũ khí cùng các thứ thường dùng hàng ngày phải cần rất nhiều tiền.
Lưu Vân muốn đem vệ đội chế tạo thành một chi tinh binh, nhưng không có kinh tế cường đại làm trụ cột thì tất cả chỉ là mong muốn không thực hiện được.
"Quên đi, tạm thời không lo lắng nhiều như vậy."
Lưu vân cảm giác được càng nghĩ càng đau đầu,
"Xe đến trước núi tất có đường đi, không có đường ta cũng tạo ra đường để đi!"
Hoàng hôn, khi mục trường xuất hiện trước mắt, Lưu Vân cảm giác được mình đang nhìn thấy bức tranh Châu Âu thời trung cổ.
Bầu trời đầy mây trắng, từng con ngựa hợp thành đàn, dưới đất là hoa cỏ màu xanh, từng loạt dãy nhà gỗ tinh xảo nối tiếp nhau, trên nóc mỗi gian nhà gỗ có từng làn khói chậm rãi bay lên.
Bên cạnh khu nhà gỗ có một dòng sông nhỏ, bên bờ sông là mấy cái thủy xa (guồng nước), bên cạnh thủy xa là mấy phụ nhân mang theo thùng múc nước.
Hình ảnh tĩnh lặng, ấm áp, Lưu Vân không khỏi thở dài nói.
Lão Tạp tiến vào mục trường, trong chốc lát một vị lão nhân cũng tương đương tuổi hắn cùng hắn đi ra.
"Nhị thiếu gia, hoan nghênh người đến."
Lão nhân hướng Lưu Vân hành lễ.
"Á Đương Tư đại thúc, miễn lễ. Ta mang bọn hộ vệ tới nơi này chuẩn bị ở lại một khoảng thời gian, phiền toái ngươi an bài."
"Tạp Tư Lạc quản gia đã nói cho ta biết, ta sẽ tận tâm an bài tốt." Á Đương Tư trả lời, ánh mắt nhìn Lưu Vân từ trên xuống dưới.
Ngày thứ hai, hộ vệ đội chính thức bắt đầu huấn luyện. Giai đoạn này tiến hành huấn luyện kỹ xảo chiến đấu cùng hợp tác huấn luyện ma pháp.
Sau khi đem việc huấn luyện ma pháp hợp tác cho lão Tạp, Lưu Vân tự mình phụ trách huấn luyện kỹ xảo chiến đấu cho đội viên.
"Từ hôm nay trở đi, ta sẽ dạy cho mọi người biết như thế nào là chiến đấu. Có người có thể cảm giác được chiến đấu là chuyện rất đơn giản, chiến đấu chính là thắng và thua, lấy lực lượng mạnh yếu quyết định.
Đa số người các ngươi chỉ là sơ cấp kiếm sĩ, thực lực cực mạnh bất quá cũng chỉ là cao cấp kiếm sĩ. Với thực lực này, các ngươi so với các võ sĩ đại lục cũng chỉ là những kẻ yếu. Song sự thật là như vậy sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!